Đông Phương Cát Bạch tới chỗ A Thân ngủ với lý do nàng đã trình bày rõ ràng với hắn.
Nhưng lúc nàng nằm ngửa trên núi đá nhìn vầng trăng cong cong nơi cành liễu lại không sao ngủ được. Không phải bởi vì nàng nghĩ tới thân thế quỷ dị cơ khổ của mình mà vì tiếng khàn khàn r*n rỉ khổ sở đang vang lên đứt quãng.
Tiếng động kia lúc có lúc không giống sợi lông chim quét qua trái tim nàng, ngẫu nhiên chạm phải sẽ khiến xương sống của nàng truyền tới cảm giác rùng mình.
Nàng đứng dậy đi tới bên cạnh cây liễu mà A Thân dựa vào và đứng đó nhìn hắn một lát mới chậm rãi ngồi xổm xuống. Nàng tìm cái lò hương và cầm lấy mấy cây hương rồi bắt đầu đốt.
“Đúng là đồng mệnh tương liên,” nàng âm thầm than nhẹ, “Nhưng khổ hình mà hồn phách của ngài phải chịu sau khi chết còn gian nan hơn ác mộng của ta nhiều.”
Nàng vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh A Thân và liếc mắt nhìn xuyên qua cái áo trắng trên người hắn. Nơi ấy toàn miệng vết thương, máu thịt lồ lộ khiến nàng không nhịn được vươn tay nhẹ cầm lấy cổ tay hắn giấu trong tay áo to rộng. Giống như làm như vậy có thể giúp hắn chống lại cơn đau thấu tim gan vậy.
“Tiểu Bạch, ngươi mặt dày ăn vạ ở đây không đi hóa ra là có dã tâm này,” Trương Mậu Thừa xông ra từ chỗ nào đó và ngồi xếp bằng trên cái chiếu nàng mới nằm, tay chống cằm nhìn về phía này. Mắt lão xoay tròn, “Ta luôn cảm thấy lần này đi xa về ngươi thân thiết với Sơn Quân hơn. Lúc trước ngươi tuyệt đối không sờ tay ngài ấy lúc ngủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT