Có vài sợi gió ấm tiến vào từ cửa sổ, ánh nến nhảy lên, nhào vào khuôn mặt của cô gái ngồi đối diện Vương Cẩn. Mặt mày nàng tinh tế, hai mắt lấp lánh, dưới ánh nến lập lòe trông nàng càng thêm quyến rũ.
Vương Cẩn nhìn chằm chằm nàng mà quên cả cầm đũa. Mãi tới khi canh sôi bắn lên một chút lão mới nhe răng cười và gắp một miếng lườn vịt bỏ vào miệng nhai.
“Ngươi là người của cung nào?” Lão nhìn mỹ nhân dưới ánh nến và cười hỏi, “Sao công công ta lại chưa gặp ngươi bao giờ nhỉ?”
Cô gái kia khẽ vén lọn tóc bên thái dương và rũ mắt nói, “Nô tỳ mới tới một tháng trước và hầu hạ Thuận Phi nương nương ở Nhu Nghi cung."
Vương Cẩn “à” một tiếng, “Nhu Nghi cung à? Vậy thì ta quả thực ít qua đó,” dứt lời lão dùng đầu ngón tay đã ngả vàng để xoa xoa đũa ngọc, khóe mắt lóe lên dâm dục, miệng cười hê hê, “Xem ra sau này ta phải tới đó thường xuyên hơn nếu không nương nương ở Nhu Nghi cung sẽ quên lão thần này mất.”
“Công công là quý nhân nên hay quên,” cô gái kia cầm bình ngọc và vừa rót rượu cho Vương Cẩn vừa cười nói, “Bảy ngày trước Thuận Phi nương nương đã đi rồi, là nuốt vàng mà chết......"
“Đúng rồi.” Vương Cẩn đáp một tiếng và nghĩ bản thân uống nhiều rượu quá nên đã quên việc này. Nhưng cũng khó trách, lúc còn sống Thuận Phi không được sủng ái nên sau khi chết cũng lặng lẽ không tiếng động. Chỉ có Nhu Nghi cung treo lụa trắng, lập hồn cờ, còn việc phúng viếng đều miễn hết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT