“Công tử là chủ nhân của Thanh Hoan cô nương, chỉ cần ngài lên tiếng đồng ý thì nàng ấy sẽ không thể từ chối.” Ông lão chèo thuyền thấy công tử do dự thì tiến thêm một bước và ép hỏi, “Ta nói câu không dễ nghe nhưng thấy chi phí ăn mặc của ngài cũng không dư dả, nếu Thanh Hoan cô nương gả tới nhà ta thì ta đồng ý lấy ra hai thỏi bạc. Tuy nhiêu đó không nhiều nhưng cũng đủ cho công tử qua được một đoạn thời gian......"
Ta nghe ông ta nói thế thì đã sớm tức đến run cả người. Công tử là cành vàng lá ngọc, hiện giờ dù có nghèo túng cũng đâu tới lượt một kẻ hương dã như ông ta bình phẩm?
Vì thế ta lập tức muốn phá khoang thuyền chạy vào nhưng lại nghe thấy tiếng công tử vang lên khiến ta nguôi giận.
“Ta không phải chủ của Thanh Hoan. Tuy nàng ấy chăm sóc cho ta nhưng ta chưa bao giờ đối xử với nàng ấy như nô tỳ. Thế nên việc hôn sự phải để tự Thanh Hoan làm chủ.”
Giọng ngài ấy rất nhẹ, giống như sợ bị ta nghe thấy. Nhưng ta lại cảm giác từng chữ kia như sấm bên tai, nện vào trái tim không tồn tại của ta. Nếu ta thật sự có trái tim hẳn giờ phút này nó đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta ngẫm nghĩ từng câu từng chữ, môi lưỡi tràn đầy ngọt ngào vì thế ta không nhịn được bật cười và dọa hai người trong khoang giật mình.
"Thanh Hoan?" Công tử và ông lão chèo thuyền vén rèm lên thì thấy ta. Một người thì kinh ngạc, một người lại lộ vẻ xấu hổ. Ông lão kia cũng coi như biết điều, thấy thế ông vội cáo từ và đi ra khỏi khoang chỉ để lại ta và công tử nhìn nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play