Triển Thượng thầm xúc động nhưng lại sợ đêm dài sương lạnh khiến người kia bị cảm nên muốn tìm cái áo khoác lên cho hắn. Nhưng lúc tới gần hắn lại thấy kẻ kia nói mớ: Thế gian này có kẻ hận nàng, có kẻ cần nàng, kẻ khác lợi dụng nàng nhưng có ai thật lòng muốn cúng tế và khóc cho nàng giống như ta?
Triển Thượng nghe thấy lời này thì sợ hãi lùi về phía sau. Đúng lúc ấy có một cơn gió nhẹ thổi qua khiến tơ liễu rơi ào ào phủ lên người đàn ông kia và đánh thức hắn.
Hắn không chú ý tới Triển Thượng mà chỉ nheo mắt nhìn tơ liễu trong không trung và vỗ tay cười nói, “Hay, hay lắm, hạnh hoa không có nước mắt, tơ liễu lại có tình. Lúc còn sống nàng thích nhất là hạnh hoa nhưng nó lại không chịu vì nàng mà nở sớm mấy ngày. Hiện giờ tơ liễu đầy trời mang theo thương nhớ, đúng là khiến người ta rung động, thật sự là loài cây si tình nhất trên đời này.”
Triển Thượng nghe thấy thế thì lạnh cả lưng: Hạnh hoa, tế điện...... hóa ra người kẻ này muốn cứu căn bản không phải người sống mà là vị Đằng Ngọc công chúa đã cùng hắn âm dương cách biệt.
Vì thế từ đây hắn cảnh giác hơn, muốn xem rốt cuộc kẻ này muốn làm gì. Mãi tới hôm nay Triển Thượng thấy thần thái của hắn khác hẳn sau chuyến đi xa thì cảm thấy không đúng vì thế mới giả vờ uống rượu kia và say tới hôn mê. Hắn muốn chờ con hồ ly này lộ cái đuôi.
“Đèn này......” Triển Thượng nhìn cây đèn bằng đồng thau quỷ dị kia thì thấy dầu bên trong màu trắng, sau khi đốt sẽ phát ra tiếng xèo xèo. Ngọn lửa màu đen, tuy có khói trắng lượn lờ nhưng khói kia lại lạnh, vừa chạm vào đã đủ cứng tay.
“Đèn nuốt hồn,” người đàn ông kia đã đi tới phía sau Triển Thượng từ lúc nào, “Người chết sẽ để lại ba hồn bảy phách, nhưng một khi bị nó đốt thì sẽ chẳng còn gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT