Hóa ra hắn cho rằng Đông Phương Cát Bạch đang cười nhạo mình nhát gan......
Huống Doãn biết mọi người thường xuyên chửi mình là kẻ gan to không bằng cây đậu thế nên dần dần hắn khó tránh khỏi trở nên mẫn cảm. Hắn mới vừa nghe Đông Phương Cát Bạch nói tới “trốn tai” rồi lại thấy nàng lộ ra nụ cười lạnh thế là hắn đoán nàng đang chê mình nhát gan nên sắc mặt mới trầm xuống.
Đông Phương Cát Bạch cũng đoán được suy nghĩ của hắn nên vội an ủi, “Mỗi người sinh ra đã khác biệt, ai cũng có sở trường và sở đoản riêng, lấy thừa bù thiếu là được.”
Hiển nhiên Huống Doãn cũng không được an ủi vì những lời này. Hắn chỉ nói: “Hình như ta cũng chẳng có sở trường nào......" Nói xong hắn lại tự giễu mà cười sau đó thấp giọng nói, “Nhưng 'khuyết điểm' này của ta thực ra không phải trời sinh. Thôi, không cần nói tới làm gì."
Đông Phương Cát Bạch bị lời hắn nói làm cho mờ mịt. Huống Doãn kéo cái ghế bên cạnh bàn và ngồi xuống sau đó cũng kéo một cái cho nàng. Lúc này hắn ung dung ngồi đó, dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn nàng hỏi, “Vừa rồi đạo trưởng nói tượng gốm kia là ngươi để lại sao?"
Nghe hắn nhắc tới chuyện chính thế là Đông Phương Cát Bạch lập tức giải thích ngọn nguồn mọi chuyện, cuối cùng gằn từng chữ, “Hiện tại ta chưa rõ thứ bám trên người Liễu Tước là thứ gì nhưng nó đã hại chết hai người, nếu để yên sợ sẽ càng có nhiều người chết trong tay nó hơn. Chủ quan đừng để nó lừa.”
Mặt mũi Huống Doãn trắng bệch, hiển nhiên đã bị những lời nàng nói dọa cho sợ mất mật. Nhưng hắn không muốn để lộ sự nhát gan của mình mà vẫn cố nhấp một ngụm trà lấy lại bình tĩnh sau đó nhíu mày nói, “Sao ta có thể tin ngươi, ta từng gặp ngươi và kẻ kia......” Hắn ngừng một chút, “Cái vị công tử mặc áo trắng, mặt như quỷ......"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play