Đông Phương Cát Bạch thầm cười lạnh trong lòng: Làm gì có kẻ nào lẵng nhẵng đi theo đòi mua như thế, chẳng trách nhà kia nâng giá cao đến vậy. Bọn họ đương nhiên biết hắn là kẻ muốn có cái khay này bằng được và là kẻ coi tiền như rác.
A Thân biết nàng nghĩ cái gì nhưng không nhiều lời. Đông Phương Cát Bạch lại chải vuốt bím tóc bị hắn gõ rối tung sau đó nói, “Nhưng sao Sơn Quân phải tốn bao nhiêu tâm tư như thế để mua một cái khay rách à? Chẳng lẽ ngài định bán qua tay để thu lợi hả?"
“Ngươi đúng là cái đồ ngu ngốc, trong đầu chỉ toàn mùi tiền.” Nàng lại bị hắn gõ một cái lên đầu với lực mạnh hơn chút nhưng vẫn không đau không ngứa, chỉ có bím tóc mới sửa sang lại rối tung lên. Nàng bực lắm nhưng không dám nói gì mà chỉ ngẩng đầu căm hận nhìn hắn nhưng lại thấy A Thân bưng cái khay đồng và híp mắt xem những hàng chữ nhỏ khắc bên trong sau đó nhẹ đọc đại ý là vào đầu tháng 6 âm lịch năm Tân Hợi cát lợi, tặng cho Khương thị, để con cháu đời đời dùng mãi.
Có ý gì? Đông Phương Cát Bạch nghe hắn lẩm bẩm thì không hiểu lắm nhưng nàng nhìn thấy một chút buồn bã bò lên khóe mắt A Thân và nở rộ sau đó hóa thành khói mù mãi không tan trong đôi mắt hắn.
Sau đó nàng lại giúp hắn chọn mua nhiều thứ khác, có ly đồng và vàng, có cả ly sơn mài rồi đồ ngọc, thậm chí có cả một cành hoa hạnh nơi núi băng ở Nam Cương. Trải qua đường dài bôn ba cành hoa kia đã sớm tàn khi về đến Chương Đài nhưng A Thân vẫn kẹp chúng vào trang sách và đưa lên mũi ngửi mùi hương đã không còn tồn tại.
Vì một cành hoa mà nàng suýt thì chạy gãy chân, nghĩ tới đây nàng càng tức hơn. Nàng ngẩng đầu thấy cửa thành viết hai chữ “Cửa Thân” to tướng lấp lánh trong ánh mặt trời thế là lửa giận trong lòng càng bốc càng mạnh. Nàng dẫm chân thật mạnh lên nền gạch đá xanh và phóng đến nhà họ Huống như một cơn gió.
Huống Doãn không có ở nhà, gã sai vặt nói với nàng chủ quân nhà họ đã ra khỏi cửa từ sáng sớm để trốn tai. Đông Phương Cát Bạch nghe thấy thế cũng không kinh ngạc. Nàng sớm nghe nói cái vị nhà giàu số một cả nước này gan nhỏ như thỏ đế. Nay trong nhà liên tiếp xảy ra án mạng nên hắn nghĩ tới việc trốn ra ngoài cũng không phải không thể.
Nhưng…
Đông Phương Cát Bạch mỉm cười hỏi gã sai vặt canh cửa, “Hôm qua Trương thiên sư của Xuất Vân Quan đã tới rồi cơ mà, sao lại xảy ra chết người nữa vậy?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play