Ngày hôm sau, Vân Tiểu Yêu không vội đến gốc cây đa lấy nước mà theo lệ thường đi xin ăn. Nếu xin được đồ ăn thì có thể tiết kiệm bánh bao, để dành cho mình và Vân mẫu cùng ăn.

Chỉ là vận may của y vẫn không khá hơn, đi khắp các huyện xã lân cận một ngày vẫn không xin được miếng gì bỏ bụng, ngược lại có người cho vài đồng tiền lẻ.

Dù vậy Vân Tiểu Yêu vẫn cúi đầu cảm tạ đối phương rối rít.

Về đến nhà, y lấy một cái bánh bao giấu kỹ ra, chia một nửa, cùng với một bát nước đưa cho Vân Lai Phúc.

Như thường lệ, Vân Lai Phúc không chừa lại phần cho y.

Ngược lại, Vân Lai Phúc còn nói một câu khiến Vân Tiểu Yêu khiếp sợ: “Mấy ngày rồi ngươi chưa ăn mà vẫn còn gượng được, có phải giấu ta vụng trộm ăn gì rồi không?”

Vân Tiểu Yêu tim lập tức thót lên, tưởng rằng lão phát hiện ra điều gì, sợ đến mức lắc đầu loạn xạ.

Vân Lai Phúc thấy y sợ hãi như sắp bị đánh, khinh khỉnh cười lạnh: “Ta nghĩ ngươi cũng không dám.”

Nói xong liền bẻ nửa cái bánh bao ra chừa cho Vân Phú Quý, còn mình thì bưng nửa bát nước, ngồi trên ghế tre ăn ngấu nghiến.

Vân Tiểu Yêu không dám thở mạnh, vội vàng chạy về nhà kho, trốn sau cánh cửa rơi nước mắt không một tiếng động.

Vì chuyện đó mà y quên mất ước hẹn với Hà Ngọc Liên, không đến nhà họ Trần bôi thuốc.

Tới tối, lúc đang lưỡng lự có nên ăn cái bánh bao cuối cùng không thì y mới nhớ ra chuyện bôi thuốc. Nhưng trong hoàn cảnh lo cái ăn no, chuyện ấy chẳng đáng gì.

Đây là cái bánh bao cuối cùng.

Nếu không ăn, y và Vân mẫu hôm nay sẽ phải nhịn đói.

Nếu ăn, ngày mai không xin được gì, y sẽ bị đánh. Chỉ cần nghĩ đến bị đánh, trên người liền đau âm ỉ.

Nhưng lại nghĩ đến cảnh Vân Lai Phúc hôm nay ngồi dưới mái hiên ăn bánh bao uống nước, Vân Tiểu Yêu liền sinh ác ý, cho dù ngày mai có bị đánh chết, y cũng không muốn nhường cái bánh bao này nữa.

Y lại gọi Vân mẫu đến, hai người ngồi trong nhà kho tối tăm cùng ăn cái bánh bao cuối cùng.

Liên tiếp hai ngày, Vân Tiểu Yêu đều xin được bánh bao và nước, Vân mẫu bắt đầu nghi ngờ: “Là người tốt bụng ở đâu cho vậy?”

Vân Tiểu Yêu đã hứa với Hà Ngọc Liên sẽ giữ kín bí mật, dù trước mặt Vân mẫu cũng không hé răng: “Nương ăn đi, dù sao cũng là người tốt sẵn lòng cho thôi.”

Phương Thúy Trân thấy y không nói thì cũng không hỏi thêm. Nửa cái bánh bao vào bụng không thể hết đói, nhưng ít ra bụng có chút gì, khiến đêm đen bớt khổ.

***

Ngày hôm sau, Vân Tiểu Yêu lại đến huyện Thanh Hà. Y liều lĩnh đến tửu lâu, chấp nhận nguy cơ bị đánh.

Từ đầu năm, huyện Thanh Hà đã có mấy trận mưa nhỏ, tuy không giải quyết được việc tưới tiêu mùa màng nhưng vẫn khá hơn thôn Thanh Khê.

Tuy vậy, huyện Thanh Hà vẫn vắng vẻ hơn so với ba năm trước. Tửu lâu ở đây cũng chỉ gắng gượng duy trì, khách đến lui phần lớn là thương nhân đi qua huyện Thanh Hà đến các quận huyện xung quanh làm ăn.

Tình hình hạn hán ở thôn Thanh Khê vẫn chưa rõ nguyên nhân, quan phủ đến rồi đi hết đợt này đến đợt khác, đường xá bị xe ngựa cán rộng thêm nửa trượng cũng chẳng nghĩ ra cách nào.

Ai nấy đều biết thôn Thanh Khê đã bị quan phủ bỏ mặc.

Trước cửa tửu lâu có tiểu nhị canh giữ, như thể là để phòng mấy người như bọn y, từ xa thấy có người tới liền xua đuổi, kế hoạch xin ăn từ thương nhân của Vân Tiểu Yêu coi như thất bại.

Hôm nay nếu không xin được đồ ăn, chắc chắn không tránh khỏi trận đòn của Vân Lai Phúc. Vân Tiểu Yêu đi một vòng quanh huyện Thanh Hà, cuối cùng đành phải chấp nhận mình thật sự không thích hợp đi ăn xin.

Không ai thương xót y cả.

***

Trước khi về nhà, Vân Tiểu Yêu ghé qua gốc cây đa già.

Trong hốc cây vẫn còn nửa vại nước, đó là cách giữ mạng cuối cùng của y. Mang về đưa cho Vân Lai Phúc thì hôm nay có thể yên thân, nhưng Vân Tiểu Yêu không muốn lấy ra.

Mỗi lần xin được đồ ăn mang về, lão đều chia cho Vân Phú Quý, còn y và Vân mẫu chỉ được phần thừa cạo ra từ kẽ răng.

Không đói chết nhưng chẳng có chút thể diện.

Thật ra y đã quá mệt mỏi với những ngày sống không bằng chết này rồi. Thấy cuộc sống ngày càng khó chịu, vậy mà phụ thân vẫn không nỡ rời đi, tất nhiên, Vân Tiểu Yêu cũng chẳng còn muốn theo lão nữa.

Y đã từng nghĩ đến việc bỏ trốn. Nhưng nhà họ Vân còn một người cuối cùng thương y.

Y có thể tàn nhẫn bỏ lại cha và ca ca, nhưng không nỡ bỏ Vân mẫu.

Vân Tiểu Yêu quá mệt, chợt nghĩ, dù sao cũng sẽ bị đánh, vậy cần gì phải đưa nước cho bọn họ?

Y ngồi dưới gốc cây đa, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa. Ánh nhìn vượt qua cánh đồng khô cằn, dừng lại ở một căn nhà tranh dưới chân núi.

Trần mẫu từng bảo y đến bôi thuốc...

Vân Tiểu Yêu đưa tay sờ lên vết thương trên mặt, cũng chẳng để tâm, không biết mặt mũi mình giờ ra sao, chỉ là đầu ngón tay chạm phải lớp vảy sần sùi, chắc là vết máu khô.

Nghĩ đến Trần mẫu, lại nhớ mình từng lấy đồ ăn của bà mà chưa cảm ơn tử tế.

Thế là Vân Tiểu Yêu đứng dậy, lê đôi chân rã rời đi về phía căn nhà tranh…

***

Trần Vọng nằm liệt giường gần mười ngày, cuối cùng cũng có sức xuống đất.

Hai tháng nay, Trần Vọng phát hiện sau mỗi lần dùng dị năng xong, tác dụng phụ khiến cơ thể mất kiểm soát dần giảm bớt, chứng tỏ linh hồn hắn và thân thể nguyên chủ đã hòa hợp khá tốt.

Cứ theo đà này, chưa đầy ba tháng, hắn có thể sử dụng dị năng hoàn toàn không bị trở ngại.

Đây là một tin tốt.

Thân thể đã khỏe hơn, Trần Vọng không muốn ở trong phòng nữa, muốn ra ngoài ngồi một lát. Chỉ tiếc hắn bỏ lỡ ánh nắng dịu dàng buổi sáng, trưa thì quá nóng, đành chờ ánh chiều tà.

Hoàng hôn thật đẹp.

Trời đất vô tình xem vạn vật như chó rơm, thôn Thanh Khê ba năm đại hạn, dân không đủ sống nhưng mặt trời vẫn mọc rồi lặn như thường.

Trần Vọng ngồi trên gốc cây trước nhà, nhìn ánh tà dương mùa đầu hạ rọi khắp đất trời, ngay cả cánh đồng hoang vu cũng lộ ra vẻ tiêu điều mà đẹp đẽ.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có gió mát nhẹ nhàng làm bạn với hắn.

Đột nhiên, có tiếng bước chân lạ vang lên, Trần Vọng không để ý, nhà tranh tuy nằm khuất nhưng trước sau đều có đường, biết đâu là người qua đường.

Chỉ là tiếng bước chân như có mục tiêu rõ ràng, đang tiến về phía nhà.

Trần Vọng lấy làm lạ, quay đầu nhìn về phía âm thanh. Chỉ một ánh nhìn, liền bắt gặp một bóng dáng gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương.

Ba năm đại hạn, không ai có thể béo tốt được. Gầy trơ xương mới là bình thường.

Nửa năm nay, Trần Vọng hiếm khi gặp người lạ, tổng cộng chỉ có một vị đại phu đến khám khi hắn mới tỉnh.

Tính ra người trước mắt là người thứ ba hắn gặp ở thế giới này, sau Hà Ngọc Liên và vị đại phu kia. Ánh mắt hắn bình thản, người kia thấy hắn cũng từ từ dừng bước.

Vân Tiểu Yêu không ngờ lại gặp Trần Vọng.

Hôm trước đến đây, Hà Ngọc Liên bảo hắn thân thể yếu, y liền tin lời đồn trong thôn, cho rằng Trần Vọng tàn tật nằm liệt giường. Nhưng hiện giờ Trần Vọng tuy ngồi trên gốc cây, dáng ngồi có phần lười nhác, nhưng thế nào cũng không giống người tàn phế.

Chỉ là sắc mặt quá trắng.

Hơn nữa... người này sao nhìn còn mập hơn nửa năm trước?

Vân Tiểu Yêu nhìn bàn tay chỉ còn da bọc xương của mình, lại cúi đầu thấp hơn nữa.

Trần Vọng cũng đang suy đoán thân phận y. Bên nhà tranh vốn có một bụi trúc, sau đại hạn thì cũng bị chặt hết, từ đó về sau ít ai lui tới.

Thật ra không khó đoán thân phận đối phương. Những ngày qua chỉ có Vân Tiểu Yêu là người ngoài đến nhà, là ai thì quá rõ ràng.

Trần Vọng thấy y chỉ cúi đầu không nói lời nào, cũng không rời đi, đành phải mở miệng trước: “Ngươi đến tìm nương ta?”

Vân Tiểu Yêu nghe hắn nói, giọng trầm trầm như tiếng nhạc khí gõ vang, vô cùng êm tai, hoảng hốt lắc đầu, nhưng rất nhanh lại gật đầu.

Trần Vọng không hiểu nổi, nhưng biết đối phương đến chắc là vì chuyện kia, liền nói thẳng: “Nương ta không có ở nhà.” Ý là nên mau về đi.

Vân Tiểu Yêu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn có lòng tốt nhắc nhở, thấy hắn nói năng tử tế, cũng lấy chút can đảm ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đến cảm ơn bá mẫu.”

Một người đứng một người ngồi, lẽ ra Trần Vọng phải thấp hơn một bậc, nhưng Vân Tiểu Yêu rụt rè yếu ớt, còn đối phương thì ung dung bình thản, lại như không phân cao thấp.

Trần Vọng chỉ muốn đuổi hắn đi, sợ mẫu thân về thấy bộ dạng này lại mềm lòng cho đồ ăn, đau lòng thì vẫn là hắn chịu: “Ta sẽ nói lại với bà ấy.”

Vân Tiểu Yêu không nghe ra ý đuổi khách, chỉ cảm thấy hình như hắn đã khác đi. Nhưng hai người không thân, cụ thể khác chỗ nào y không nói rõ được, cũng biết nam nam có khác, không nên nán lại lâu, bèn gật đầu: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Nói đến đây cũng nên đi rồi nhưng Vân mẫu đã cứu nhà họ, đại ân đại đức không gì báo đáp, Vân Tiểu Yêu nghĩ nghĩ, chỉ có thể hỏi một câu quan tâm: “Sắc mặt huynh không tốt, có phải chỗ nào không khỏe không?”

Đừng nói đây là lần đầu gặp, dù là nguyên chủ, hai người cũng chẳng thấy mặt nhau mấy lần nên Trần Vọng khá bất ngờ khi y quan tâm chuyện này.

Nhưng nói về kém sắc, chỉ e người trước mặt còn thảm hơn, dáng vẻ như sắp không sống nổi: “Không sao, bệnh cũ thôi.”

Xem ra tuy không liệt nhưng sức khỏe thật sự không ổn. Ánh mắt Vân Tiểu Yêu thay đổi, mang theo cảm xúc không rõ ai thảm hơn ai.

Trần Vọng: “...”

Y đang thương hại ai?

Trong ký ức nguyên chủ không có nhiều thông tin về Vân Tiểu Yêu, Trần Vọng chỉ biết đứa nhỏ này mới mười bảy mười tám tuổi, thường xuyên bị đánh, là một đứa trẻ đáng thương.

Ban ngày làm việc, ban đêm bị đánh, cả thôn Thanh Khê không ai bận rộn hơn y. Lúc nguyên chủ còn sống từng nói chuyện với Hà Ngọc Liên, cho rằng cha con nhà họ Vân tạo nghiệp.

Nhưng bây giờ là Trần Vọng nhập hồn, hắn đến từ mạt thế, lòng trắc ẩn cũng có hạn. Chỉ bị đánh thôi, so với những đứa trẻ chết không toàn thây ở mạt thế, Vân Tiểu Yêu vẫn còn may mắn chán.

Hắn khẽ ho một tiếng định tiễn khách, đúng lúc có cơn gió thổi từ sau lưng Vân Tiểu Yêu tới, thốc thẳng vào mặt Trần Vọng, hắn lại đúng lúc hít vào, hít trọn một mùi mồ hôi chua loét đến nỗi suýt chết ngạt, sắc mặt Trần Vọng lập tức tái đi.

Vân Tiểu Yêu vẫn đang nhìn hắn, thấy hắn bỗng thẳng lưng, như thể gặp địch lớn, lại nghĩ đến cơn gió mát vừa rồi, lập tức lúng túng: “Ta... ta... làm huynh ngửi thấy mùi rồi sao?”

Trần Vọng nín thở. Hắn nhìn đứa nhỏ trước mắt lộ ra vẻ hoảng loạn.

Đôi mắt mèo u ám ấy ngước lên nhìn hắn, như thể chỉ cần hắn gật đầu, đối phương sẽ xấu hổ chết ngay tại chỗ.

Có lẽ là lương tâm trỗi dậy, Trần Vọng thở dài, nhẹ giọng nói: “Là ta ngồi sai chỗ.”

Vân Tiểu Yêu sững người, im lặng một lúc, sau đó cúi đầu lùi sang bên ba bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play