Thực ra Trần Vọng không phải người của thế giới này, hắn đến từ mạt thế.

Kiếp trước, khi Trần Vọng cùng đồng đội làm nhiệm vụ ở vùng hoang dã thì gặp phải thằn lằn dị chủng cấp cao, cả đội không địch lại. Trần Vọng và đội trưởng hy sinh để yểm hộ cho đồng đội rút lui. May mắn là những người còn lại rời khỏi vùng hoang thuận lợi, mẫu vật quan trọng cần lấy trong nhiệm vụ lần này cũng được họ mang về căn cứ.

Quá trình tuy thê thảm nhưng kết cục cũng xem như tốt đẹp.

Trần Vọng đối với chuyện mình chết cũng không có cảm xúc gì lớn. Sống trong thời mạt thế, đầu treo nơi lưng quần, cái chết cũng bình thường như ăn uống ngủ nghỉ.

Nhưng hắn không ngờ vừa mở mắt ra lại sống lại. Còn là kiểu mượn xác hoàn hồn kỳ dị này.

Nói thật thì Trần Vọng không hề muốn chiếm lấy cuộc đời của nguyên chủ. Cái chết với hắn không phải điều gì tiếc nuối. Nếu được chọn, hắn thà rằng nguyên chủ còn sống. Nhưng thân thể nguyên chủ do hạn hán dẫn đến thiếu thốn vật tư nên đã rất yếu, lại vào ngày đông giá rét mà lăn từ sườn dốc xuống, yếu ớt như giấy mỏng, đêm đó đã không qua khỏi.

Hắn cho dù muốn lưu lại cũng không tìm được hồn phách của nguyên chủ. Cho nên sau khi mở mắt, Trần Vọng chỉ mất chưa tới mười phút để chấp nhận thân phận mới.

Sau đó hắn lê thân thể bị thương, lục lọi ký ức còn sót lại của nguyên chủ rồi trở về căn nhà tranh dưới chân núi.

May mắn là các mối quan hệ của nguyên chủ đơn giản, bên người chỉ có một mẹ góa. Mà Hà Ngọc Liên lại chỉ lo lắng cho thương thế của con trai, hoàn toàn không phát hiện ra con mình “da đổi ruột thay”.

Trần Vọng từng nghĩ đến việc thẳng thắn nói ra thân phận nhưng thấy Hà Ngọc Liên vì vài vết thương nhỏ trên người hắn mà khóc mấy ngày liền, hắn đành giấu nhẹm.

Với Hà Ngọc Liên mà nói, “con trai” còn sống có lẽ mới là điều quan trọng nhất. Vì vậy Trần Vọng liền ở lại Trần gia với thân phận con trai bà.

Sống chung nửa năm nay, Trần Vọng cũng phát hiện Hà Ngọc Liên là một người mẹ hiền cho nên hắn khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Chỉ là thời tiết khô hạn vẫn tiếp diễn, mà hắn thì do hồn phách và thân thể chưa hoàn toàn dung hợp nên không thể tự do sử dụng dị năng, dẫn đến tác dụng phụ sau khi sử dụng rất lớn.

Tuy vậy tình hình đang dần tốt lên. Ban đầu hắn chỉ có thể dị hóa ra lượng nước dùng được trong hai đến bốn ngày, sau đó là sáu đến mười ngày, hiện tại là khoảng hai mươi ngày. Nhưng tác dụng phụ cũng chồng chất, khiến nửa năm nay hắn gần như nằm bẹp trên giường.

Lần sử dụng dị năng gần nhất là bảy ngày trước, nên trong nhà mới có nước để mang cho người khác.

Về phần Vân Tiểu Yêu kia có đáng thương hay không, không nằm trong phạm vi cân nhắc của Trần Vọng. Hiện tại hắn chỉ muốn chăm sóc tốt cho Hà Ngọc Liên, chờ linh hồn và thân thể hoàn toàn dung hợp: “Cho dù trước kia nương của Vân Tiểu Yêu từng giúp người, lần này cũng đã trả hết nợ, lần sau không thể tùy tiện cho người khác nữa.”

Hà Ngọc Liên không cảm thấy lời con mình nói là lạnh lùng, bởi giờ ai cũng là tượng đất qua sông, huống hồ con bà có được phúc báo cũng là phải trả giá.

Từ lúc Trần Vọng có được năng lực kỳ lạ này thì chưa từng rời khỏi nhà.

“Nhưng mà mai nương bảo thằng bé đến bôi thuốc.”

Trần Vọng biết người mẹ mình tiện nghi có được này là người miệng cứng lòng mềm, cũng không hy vọng bà có thể thay đổi tính hay mềm lòng trong ngày một ngày hai: “Tùy người.”

Hà Ngọc Liên lập tức cười tươi rói: “Có muốn ăn gì không? Nương nấu cháo rồi, còn có bánh bao nữa.”

“Con tự làm được.” Nằm trên giường lâu dễ khiến tứ chi thoái hóa nên Trần Vọng kiên trì lúc còn cử động được thì phải xuống giường, dù chỉ là đi lại một chút, cũng không giống phế nhân lắm.

***

Vân Tiểu Yêu đương nhiên không biết kế hoạch của mẹ con Trần gia. Y đi một đường gian khổ và chậm chạp.

Hạn hán đã kéo dài ba năm, thôn Thanh Khê trải qua biến động lớn, dân số sụt giảm. Lúc đầu chỉ là vài cụ già neo đơn hoặc trẻ mồ côi trong nhà không còn lương thực nên chết đói. Tuy quan phủ có mở kho phát chẩn, nhưng cả quận Thanh Hà không chỉ có mình thôn Thanh Khê gặp nạn, lương thực chia cho dân làng thật sự quá ít.

Sang năm thứ hai, lương thực trong nhà cũng ăn hết, dân làng chỉ có thể nhai vỏ cây, gặm rễ cỏ, nghĩ đủ mọi cách để sống.

Nhưng vượt qua mùa hè khắc nghiệt, lại ngã xuống trong mùa đông giá rét. Mùa đông năm ngoái, tiếng khóc ở thôn Thanh Khê chưa từng ngừng lại.

Qua năm, đúng lúc lẽ ra là mùa mưa sấm xuân mà trời vẫn chỉ có nắng gắt.

Dân làng đặt hết hy vọng vào năm sau, nhưng những ngày nắng liên tục đã phá tan tất cả kỳ vọng ấy. Dù không muốn thừa nhận, họ cũng phải chấp nhận sự thật—thôn Thanh Khê đã bị trời xanh bỏ rơi rồi.

Một số người dắt díu vợ con già trẻ, mang theo chút tài sản ít ỏi rời khỏi Thanh Khê, đến nơi khác tìm đường sống.

Hiện tại trong thôn còn chưa đến mười hộ. Số này hoặc là người già yếu bị bỏ lại, hoặc như Trần gia chỉ còn góa phụ cô nhi, hoặc như Vân gia, luyến tiếc chút tài sản mỏng manh trong nhà, cố chấp chờ mưa xuống.

Vân Tiểu Yêu chính là đang né tránh những người ấy.

Hà Ngọc Liên tốt bụng cho y lương thực và nước, y không thể làm kẻ ngu dại rước sói vào nhà. Suốt dọc đường đi đều cẩn thận từng li từng tí, sợ bị ai bắt gặp mình vừa từ chân núi trở về.

Y cũng làm theo lời dặn của Hà Ngọc Liên, trên đường về nhà ghé qua chỗ thường cất giấu đồ, trước tiên giấu bánh bao và bình sành.

Vân Tiểu Yêu có một bí mật của riêng mình, ngay cả nương y cũng không biết. Vân Lai Phúc đối xử với y hà khắc, không cho ăn no, càng đừng nói đến cho tiền. Khi còn nhỏ  không hiểu tiền quan trọng thế nào, nhưng lớn lên mới phát hiện tiền là thứ tốt nhất, cho nên y lén tích cóp.

Nguồn kiếm tiền của Vân Tiểu Yêu không nhiều. Khi còn thái bình, y chỉ có thể nhận chút việc thêu thùa, thêu khăn tay rồi mang ra chợ huyện bán. Mỗi lần báo ít hơn một hai tấm, Vân Lai Phúc cũng không nghi ngờ.

Ngoài ra còn có tiền bán rau. Vườn rau trong nhà là y chăm sóc, thỉnh thoảng bớt ra vài lạng mỗi cân, Vân Lai Phúc cũng không hay biết. Hoặc là cùng hai người bạn tốt vào núi hái sơn trân mang ra huyện bán.

Hai người bạn ấy cũng nguyện giữ bí mật giúp, tích tiểu thành đại, tổng cộng đã để dành được hơn 300 văn.

Nơi Vân Tiểu Yêu cất tiền là dưới một gốc đa cổ.

Trước kia gốc đa ấy cành lá sum suê, tán cây như đám mây lớn kỳ lạ, nhưng ba năm hạn hán đã hút cạn sinh khí của nó. Dù nó đã khô héo nhiều, Vân Tiểu Yêu vẫn cảm thấy nó rất lợi hại.

Trên tán cây vẫn còn một mảng xanh nhỏ đang vươn mình về phía mặt trời.

Vân Tiểu Yêu không lo có người trộm tiền, bởi ngay cả dã thú cũng chẳng buồn ngó tới gốc đa khô héo này, huống chi chỗ y chôn đồ rất sâu, không ai phát hiện phía dưới là một hũ tiền đồng.

Cây đa đã nhiều năm tuổi, rễ trồi lên mặt đất xù xì ngoằn ngoèo, vừa hay tạo thành một lỗ tự nhiên. Vân Tiểu Yêu giấu đồ vào trong, lại kéo cành cây tới che, sau đó chạy thật nhanh về nhà. Nhân lúc Vân Lai Phúc không có ở nhà, y lẻn vào bếp lấy bát để chia đồ.

Đợi đến lúc y cầm đồ trở lại, không chỉ Vân Lai Phúc đã về mà ca ca Vân Phú Quý cũng về. Hai cha con đang ngồi dưới hiên trò chuyện, không rõ đang nói gì, sắc mặt cả hai đều khó coi.

Nhưng giờ thì ai mà có sắc mặt dễ coi chứ.

Vân Tiểu Yêu cũng rất sợ Vân Phú Quý. Dù Vân Phú Quý trông nhân mô cẩu dạng, nhưng gã lại thừa hưởng tính khí thô bạo của Vân Lai Phúc.

Từ nhỏ đối với y và đại tỷ Vân Phú Sinh đều mắng mỏ nặng lời. Gã gần như học hết những điều xấu từ Vân Lai Phúc.

Cho nên vừa gặp cả hai người cùng lúc, đôi môi khô nứt của Vân Tiểu Yêu càng mím chặt hơn.

Vân Lai Phúc thấy y về, tâm trạng tồi tệ cả ngày như có chỗ trút giận, mắng: “Còn biết đường về à.”

Vai Vân Tiểu Yêu run lên, y cúi đầu, đưa đồ trong tay ra: “Con xin được nước rồi.”

Vân Lai Phúc thấy trong bát có bánh bao trắng và nước trong veo lại mắng: “Đồ ngu, sao chỉ xin được một cái bánh bao? Không biết mang bình sành đi à? Một bát nước thế này đủ cho ai uống?”

Vân Tiểu Yêu không dám trách lão tham lam, chỉ có thể cúi đầu sợ hãi nói: “Cha uống đi, con không cần.”

Vân Lai Phúc hừ một tiếng, có vẻ hài lòng vì y biết điều. Bàn tay to vươn ra lấy bánh bao đi, cái bánh bao trắng nõn lập tức in năm dấu tay dơ bẩn.

Vân Lai Phúc bẻ đôi bánh bao, đưa phần lớn hơn cho Vân Phú Quý.

Vân Phú Quý lườm Vân Tiểu Yêu một cái đầy lạnh lẽo, dù gã đang có việc cần người giúp, giọng nói vẫn ngạo mạn: “Nước đâu.”

Vân Tiểu Yêu không dám chậm trễ, vội đưa bát ra. Vân Phú Quý đổ ít nước từ bát vào bát của Vân Lai Phúc, rồi tự mình uống một ngụm lớn, còn lại chút xíu ở đáy bát thì để cho Vân mẫu.

Không phải gã muốn chia phần, mà là Vân mẫu không giống Vân Tiểu Yêu—đó là mẹ ruột của gã, triều Đại Ung coi trọng chữ hiếu, lễ nghĩa ấy đã khắc vào xương cốt sau hơn mười năm. Nếu dám để mẹ ruột đói khát mà chết, Vân Tiểu Yêu mà đi tố cáo với quan phủ, gã sẽ phải đền mạng.

Vân Tiểu Yêu suốt cả quá trình đều cúi đầu. Y không chỉ sợ, mà còn sợ lộ ra khát vọng trong ánh mắt.

Ở Trần gia, y mới uống được một bát nước, còn chưa no bụng, tính ra hai ngày nay chỉ ăn được nửa bát cháo loãng, bụng đã đói kêu như trống. Nhưng nếu y tỏ ra muốn ăn, Vân Phú Quý nhất định sẽ đánh y.

Không rõ Vân mẫu đi đâu, có lẽ là ra ngoài tìm đồ ăn.

Vân Phú Quý để lại cho bà một chút bánh bao và nước, sau đó cùng Vân Lai Phúc rời nhà.

Hôm nay Vân Tiểu Yêu xin được lương thực, nửa ngày còn lại có thể yên ổn qua, nên y quay về phòng định ngủ một lát.

Nói là phòng, kỳ thực chỉ là một căn chứa củi, thậm chí không có giường, chỉ trải rơm lên đất rồi đặt chiếu lên làm chỗ nằm. Chỉ có một chiếc “giường” như vậy, y đã ngủ suốt mười bảy năm.

Đã quen rồi.

Cuộn mình trên chiếc giường khô cứng, Vân Tiểu Yêu định nhắm mắt một lát, đợi tối rồi đi lấy đồ ăn.

***

Không có nước, ngay cả vệ sinh hằng ngày cũng không làm được. Bộ quần áo trên người Vân Tiểu Yêu không biết đã bao nhiêu ngày chưa giặt, mồ hôi khô rồi lại ướt, mùi không dễ chịu chút nào.

Nhưng ai cũng vậy, ai cũng hôi, chẳng ai chê ai được.

Không phải bận làm ruộng, thời gian của Vân Tiểu Yêu trái lại còn rảnh rỗi hơn trước. Nhân lúc Vân Lai Phúc không chú ý, y lẻn ra khỏi nhà đi lấy hết bánh bao về. Còn nước thì khó giấu nên y để nguyên không đụng tới.

Ban đêm, y kéo Vân mẫu vào phòng chứa củi, hai mẹ con chia nhau ăn một cái bánh bao.

Khi Vân Tiểu Yêu nhấm nháp từng chút hương thơm đậm đà của bánh bao, y nghe thấy tiếng nức nở.

Y biết ai đang khóc, bàn tay không chút do dự vươn ra, nhẹ nhàng xoa dọc sống lưng của Vân mẫu.

Vân mẫu nghẹn ngào nói: “Không biết đại tỷ con giờ ra sao rồi.”

Đại tỷ của Vân Tiểu Yêu, Vân Phú Sinh, mấy năm trước gả cho một đồ tể trong thôn, ngày tháng vốn dư dả nhưng thiên tai không chừa ai. Đầu năm nay, cả nhà tỷ phu vì mưu sinh đã dọn đi nơi khác.

Vân Phú Sinh tuy không nỡ xa mẹ và đệ đệ, nhưng cũng hết cách.

Vân Tiểu Yêu hiểu, Vân mẫu không chỉ lo cho đại tỷ, mà còn nghĩ về chuyện liệu hai mẹ con họ còn có cơ hội gặp lại hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play