Một bát nước.
Một bát nước dưới bầu trời quang đãng, phản chiếu một mảnh trời xanh nhỏ.
Trần mẫu đưa bát nước cho y: “Uống đi.”
“Thẩm…” Y mấp máy môi, đầu óc rối loạn đến mức không kiểm soát nổi miệng mình, “Đây là muốn mua ta sao?”
Chắc là vậy nhỉ? Trần mẫu xưa nay tính tình cay nghiệt, người trong thôn đều nói bà ấy chua ngoa độc miệng, một người như vậy sao lại cho y nước uống?
Nay Trần Vọng nằm liệt giường, lại là con một. Nếu Trần mẫu vì Trần Vọng mà dùng bát nước này để mua y thì cũng hợp lý, dẫu y kém cỏi cũng là một ca nhi có thể sinh đẻ.
Mà bát nước trước mắt này, thứ từng không đáng nhắc đến ba năm trước, nay lại có thể cứu y một mạng.
Hà Ngọc Liên cũng sững người.
Cả hai nhất thời im lặng.
Cuối cùng Hà Ngọc Liên là người lấy lại tinh thần trước: “Nói gì vớ vẩn vậy, con không uống nước là chết đấy.”
Vân Tiểu Yêu nhìn bà, như thể đang quan sát, lại như đang cân nhắc, nhưng y do dự không lâu, có thể nói chỉ trong chớp mắt đã nhận lấy bát, cúi đầu ừng ực uống sạch.
Không biết có phải vì đã lâu không chạm nước hay vì nguyên do khác, Vân Tiểu Yêu chỉ thấy bát nước này ngọt hơn bất kỳ bát nào từng uống.
Uống xong, miệng y như còn ngậm đường, Vân Tiểu Yêu liếm môi, môi khô nứt có vị máu, nhưng cũng có vị ngọt thanh của nước.
Y khẽ nhắm mắt như đang thưởng thức dư vị, sau đó hạ quyết tâm nói: “Nếu ngài muốn mua ta, có thể cho thêm chút nữa không?”
Hà Ngọc Liên nhận lấy bát, không để ý đến lời nói nhảm nhí của y: “Lúc ta và Tiểu Vọng vừa chuyển đến đây, trong nhà chẳng có hạt gạo nào, là nương con giúp ta.”
Vân Tiểu Yêu biết mình đã hiểu lầm. Y hơi ngượng ngùng, nhưng bát nước hôm nay quý hơn hẳn nắm gạo ngày trước.
“Ân đức của thẩm lớn như vậy, ta không có gì để báo đáp…” Đến một cái bánh bao y cũng không xin nổi.
Có lẽ là hiểu rõ bản tính nhút nhát của y, Hà Ngọc Liên cũng không làm khó: “Không cần con làm gì cả, chỉ là nước này ta cũng phải đi xin từ chỗ khác, phiền con giữ bí mật.”
Vân Tiểu Yêu vội vàng gật đầu. Hà Ngọc Liên cũng không nghi ngờ y. Phương Thúy Trân vốn là người lương thiện, dạy dỗ ca nhi và con gái cũng là người hiền lành, chỉ tiếc là lấy nhầm người, bị kẻ ác hành hạ.
“Cha con vì sao lại đánh con?”
Có lẽ vì một bát nước khi nãy, cũng có thể vì mối nhân duyên cũ giữa bà và Vân mẫu, Vân Tiểu Yêu mở miệng: “Ta không xin được đồ ăn.”
Hà Ngọc Liên im lặng. Hạn hán kéo dài ba năm khiến thôn Thanh Khê từ chốn núi xanh nước biếc trở thành nơi tiêu điều tàn tạ. Khi mưa thuận gió hòa, mỗi nhà còn chút lương thực thừa đủ sống qua ngày, các gia đình hảo tâm nơi huyện lân cận cũng không ngại chia sẻ miếng ăn. Nhưng nay, thôn Thanh Khê vẫn chưa một giọt mưa rơi, mà huyện Thanh dù có mưa thì ai nấy cũng nơm nớp lo sợ.
Vân Lai Phúc vốn đã là kẻ lòng dạ độc ác, nay khi sinh tồn trở thành vấn đề, lại càng tàn nhẫn hung bạo.
Hà Ngọc Liên liếc nhìn Vân Tiểu Yêu. Thật ra trước đó khi bà đứng ngoài cổng đã nhận ra y nên mới bước tới.
Vân Tiểu Yêu vốn là một ca nhi rất thanh tú, trước khi thiên tai ập đến, dù thường xuyên bị cha đánh mắng, nhưng ít nhất không đến mức ba ngày không có một bữa. Thảm họa kéo đến, dân trong thôn Thanh Khê đói không đủ ăn, hôm nay nhìn Vân Tiểu Yêu gầy đến biến dạng. Gò má gầy hóp lồi lên, chỉ có đôi mắt vẫn giữ được chút dáng dấp năm xưa.
Tính ra, Vân Tiểu Yêu còn nhỏ hơn con trai bà hai tuổi, đều vẫn là những đứa trẻ, nghĩ đến Trần Vọng, lòng bà lại mềm ra, chỉ tay vào chiếc ghế con trong chỗ râm mát: “Ngồi nghỉ chút, xử lý vết thương đi.”
Nói rồi bà trở vào bếp, loay hoay một lúc, lát sau mang ra một chiếc khăn tay ướt: “Lau đi.”
Vân Tiểu Yêu rụt rè ngồi lên ghế con, thấy bà quay lại đưa khăn tay, vội vàng nhận lấy, trước dùng một góc lau bụi trên mặt, rồi dùng phần còn lại lau thêm một lần.
Hà Ngọc Liên lục lọi trong phòng, lấy ra một hộp thuốc mỡ, dùng tay lấy một ít bôi lên mặt y: “Con là ca nhi, vết thương trên mặt phải cẩn thận, để lại sẹo thì không hay.” Bà bôi xong còn dặn dò, “Ngày mai lại đến, ta bôi thêm lần nữa.”
Thuốc mỡ màu xanh có mùi thảo dược thoang thoảng, bôi lên một lớp mỏng nên nhanh chóng khô lại.
Vân Tiểu Yêu được uống một bát nước của nhà họ Trần, còn dùng khăn ướt lau rửa vết thương, thậm chí còn được bôi thuốc, với y đã là ơn trên ban xuống, đâu dám làm phiền thêm?
Thế nên y cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu ạ, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Vân Tiểu Yêu không giỏi từ chối người khác, nhưng từ chối lòng tốt thì lại quen.
Do bị cha đánh mắng từ nhỏ nên bạn bè của Vân Tiểu Yêu chẳng có mấy. Hai người bạn duy nhất, một người đã xuất giá, một người theo gia đình rời thôn, nếu không có gì bất ngờ thì đời này khó gặp lại.
Vân Tiểu Yêu từ nhỏ đã biết mình không được yêu thích, ngay cả với bạn bè, y cũng không dám thoải mái nhận lấy lòng tốt của họ. Từ chối quá nhiều lần rồi thành thói quen.
Vì vậy y mới dám từ chối lòng tốt của Hà Ngọc Liên.
“Đừng xem thường, cẩn thận thành ca nhi xấu xí, nhớ ngày mai lại đến.” Hà Ngọc Liên dặn dò một câu, rồi đứng dậy vào nhà.
Vân Tiểu Yêu không dám động đậy, nghĩ đến mình uống một bát nước cứu mạng, nếu Hà Ngọc Liên có dặn dò gì, y sẽ làm rồi mới rời đi, vì thế chăm chú nhìn theo bóng bà vào nhà rồi lại thấy bà đi vào bếp.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng động, chẳng bao lâu sau, Hà Ngọc Liên một tay cầm bát lớn, tay kia ôm một hũ sành miệng rộng cao tầm cánh tay.
Đợi bà đến gần, Vân Tiểu Yêu mới thấy trong bát có bốn chiếc bánh bao cỡ bàn tay.
Hà Ngọc Liên đưa tất cả cho y: “Cầm lấy đi.”
Vân Tiểu Yêu giật mình, suýt ngã khỏi ghế, y lùi lại tránh, hoảng hốt nói: “Ta không thể nhận.”
“Con không mang về thì cha con đánh chết đấy.” Hà Ngọc Liên đặt bát xuống ghế, kéo tay y giữ lại, “Cầm lấy về, qua được mấy ngày rồi tính tiếp.”
“Nhiều quá rồi…” Nếu đoán không nhầm, trong hũ sành là nước.
Vân Tiểu Yêu từng bị đánh nhiều, hiểu rõ một đạo lý: không công mà nhận lộc chẳng phải chuyện tốt. Dù nương y từng giúp Hà Ngọc Liên một nắm gạo, thì bát nước ban nãy cũng xem như đã trả xong.
Lương thực quý giá, Vân Tiểu Yêu không có gì để trao đổi. Hơn nữa… hơn nữa Trần mẫu cũng không cho y lấy thân báo đáp.
Hà Ngọc Liên vốn không định cho nhiều như vậy, nhưng bà hiểu rõ, nếu chỉ cho hai cái bánh bao, thì Vân Tiểu Yêu và nương y chắc chắn sẽ là người đói. Hai mẹ con này thật thà, không nghĩ đến chuyện giấu riêng cho mình.
Nhưng bà vẫn có thể dặn Vân Tiểu Yêu: “Nghe thẩm nói, hôm nay chỉ mang một cái bánh bao về, ba cái còn lại con giấu đi, lỡ cha con không cho hai mẹ con ăn gì thì mang ra chia cho mẹ, nước cũng chỉ lấy một ít thôi, phần còn lại để dành sau này. Cha con bắt con đi xin ăn mỗi ngày à?”
Vân Tiểu Yêu gật đầu.
Hà Ngọc Liên nói chắc nịch: “Cứ làm theo lời thẩm, nhớ chưa?”
Vân Tiểu Yêu lại liên tục gật đầu.
Hà Ngọc Liên nghiêng đầu nhìn y, vô tình thấy ánh nước trong mắt y, bật cười: “Nhớ kỹ, không được nói là thẩm cho đấy nhé.”
Vân Tiểu Yêu vẫn gật đầu: “Cảm ơn thẩm.”
Hà Ngọc Liên để y mang đồ rời đi.
Đi được một đoạn xa, đứa trẻ ấy vẫn cứ ngoái đầu nhìn ba lần một bước. Nếu là nửa năm trước, Hà Ngọc Liên cũng chưa chắc tự lo nổi, nào có khả năng báo đáp ân tình của Phương Thúy Trân. Tất cả đều nhờ con trai bà — Trần Vọng.
Hà Ngọc Liên bất đắc dĩ lắc đầu. Bà nói với Vân Tiểu Yêu là ráng vượt qua vài ngày, nhưng bao giờ trời mới mưa, chẳng ai biết được. Bà chỉ có thể cứu mẹ con họ một thời gian.
Hà Ngọc Liên đóng cửa rào, định quay vào nhà, thì nghe tiếng động từ phòng Trần Vọng.
Là Trần Vọng gọi bà.
Hà Ngọc Liên vội vào, đẩy cửa bước vào: “Con tỉnh rồi.”
Trần Vọng chỉ mặc áo lót mỏng, tóc tai rối loạn, đã ngồi dậy ở mép giường nhìn bà: “Con nghe thấy tiếng, ai tới vậy?”
Giọng hắn trầm khàn, nghe kỹ còn có chút yếu ớt.
Hà Ngọc Liên đi tới, tiện tay rót ly nước: “Vân Tiểu Yêu con còn nhớ không?”
Nửa năm trước, con bà ngã trước miếu thổ địa, được chút phúc báo nhưng đầu cũng bị đập trúng, trí nhớ lúc tỉnh lúc mê, nhiều chuyện không nhớ rõ.
Trần Vọng lục lọi ký ức của nguyên chủ, miễn cưỡng khớp được một gương mặt: “Là tiểu ca nhi nhà Vân Lai Phúc à?”
“Chính là nó, đứa nhỏ này thật đáng thương.” Bà thở dài, không quên đưa ly nước cho con.
Trần Vọng nhận lấy uống, ánh sáng trong phòng dần sáng rõ, khuôn mặt hắn hiện ra rõ ràng. Ngũ quan hắn đúng tiêu chuẩn tam đình ngũ nhãn (*), tuấn tú mà không mất vẻ anh khí, nhưng sắc mặt lại trắng nhợt lạ thường, không biết vì bệnh hay ở trong phòng lâu không thấy nắng, trắng đến gần như trong suốt.
(*): Tam đình ngũ nhãn là câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc, là tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường. Nếu như không phù hợp với thước đo này có nghĩa là khuôn mặt này sẽ nảy sinh những điểm bất hợp lý. Nói đơn giản thì đây là tỉ lệ gương mặt hoàn hảo nhất. (Theo pikamin13.wordpress)
Nước ấm làm dịu cổ họng khô khốc, hơi ngứa, Trần Vọng nghiêng đầu ho khẽ hai tiếng, rồi mới thở ra nói: “Nương cho y đồ à?”
Hà Ngọc Liên sững lại, ánh mắt lập tức trở nên chột dạ. Bà là mẹ, vốn không nên có bộ dạng này trước mặt con nhưng đồ là của con trai bà cho, bà không hỏi đã tự ý mang đi tặng thì quả thực không phải, đành nhỏ giọng nói: “Nương nó trước đây từng giúp nhà mình, mà đứa nhỏ ấy đáng thương lắm, con không nhìn thấy thôi, mặt mũi người ngợm đầy vết thương, Vân Lai Phúc đúng là không phải người.”
Vân Tiểu Yêu mặc áo tay rộng, lúc uống nước, tay áo trượt xuống lộ ra một đoạn cánh tay, đúng lúc đó Hà Ngọc Liên thấy được đầy rẫy vết thương chằng chịt.
Dấu vết còn rất mới, rõ ràng là mới bị đánh, nhưng bà không hỏi.
Có hỏi cũng vô ích, Vân Lai Phúc vốn không xem ca nhi là người, trước kia có người trong thôn bất bình thay Vân Tiểu Yêu nên nói vài câu, liền bị hắn chỉ tay mắng chửi: “Lão tử dạy con mình liên quan gì ngươi, ngứa mắt thì mang về mà nuôi!”
Người kia chỉ có lòng tốt lại rước họa vào thân, từ đó không ai dám lên tiếng nữa. Dù có nói cũng chỉ dám thì thầm sau lưng.
Hà Ngọc Liên và nhi tử mẹ góa con côi, thật không hiểu nổi Vân Lai Phúc sao lại độc ác như vậy với chính ca nhi của mình. Nhưng bà cũng chỉ là một quả phụ nuôi nhi tử, không thể đưa Vân Tiểu Yêu về nhà, chỉ đành làm một kẻ bất lực đứng ngoài nhìn.
Trần Vọng cũng không phải muốn trách bà. Chỉ là tình hình hiện tại chưa rõ, nếu để người ta biết nhà họ có nước có lương thực, như người ta vẫn nói “không sợ trộm cướp, chỉ sợ bị nhớ mặt”, hắn hiện giờ còn chưa hoàn toàn khống chế được thân thể này, nếu xảy ra chuyện, hắn sẽ không bảo vệ nổi Hà Ngọc Liên.