“Câu lạc bộ Giáp Tây Kinh” tọa lạc tại quận Đông Thành – nơi đất đai đắt đỏ từng tấc, sát bên là một dãy tứ hợp viện từ triều đại trước để lại. Nơi này phía trước hướng về khu trung tâm, phía sau dựa vào vườn cảnh, cảnh sắc yên tĩnh, nội dung thì “bốc lửa”, vừa có thể làm thỏa mãn “thú tao nhã” của giới thượng lưu, lại không thiếu phần ăn chơi hưởng lạc phía sau, được các quý ông quý bà yêu thích hết mực. Mới khai trương vài năm đã vươn lên thành hội sở cao cấp số một trong thành phố.
Câu lạc bộ Giáp Tây Kinh chiếm diện tích khá lớn, sân được chia làm hai phần, phía trước là khu vui chơi giải trí bình thường, khách đến là khách; phía sau thì an ninh nghiêm ngặt, chỉ có hội viên VIP mới được vào. Lý do rất đơn giản: người ra vào nơi này phần lớn đều là nhân vật công chúng, rất coi trọng sự riêng tư; hơn nữa những “nội dung bốc lửa” được quảng bá ở đây đa phần đều không thể công khai, hoặc là trái với thuần phong mỹ tục, hoặc là có nguồn gốc bất minh, mỗi một chuyện đem ra đều có thể bị xử tù ít nhất ba năm.
Lúc này, tên họ Tống đang ngồi trong phòng riêng phía sau câu lạc bộ Giáp Tây Kinh, thuốc trên người Giang Khả Chu vừa tan, đầu óc choáng váng buồn nôn, bị trói chặt như cái bánh chưng sống quăng lên sofa. Một người đàn ông trung niên mặt trắng béo tốt đang nương theo ánh đèn tỉ mỉ quan sát mặt cậu, lại bóp thử xương cốt, rồi khó chịu liếc xéo tên họ Tống một cái, không mấy hài lòng nói: “Mặt mũi này nhiều lắm được bảy điểm, hơn không nổi. Nói là chín chắn thì còn non, nói là trẻ trung lại không đủ thanh tú. Giờ mấy cậu ấm chẳng thích dạng này nữa, anh bảo tôi bán cho ai?”
Tên họ Tống cười xòa: “Ông Tôn bớt giận. Thằng nhóc này cha nó có điểm yếu trong tay tôi, không dám làm càn đâu, chắc chắn nghe lời. Hơn nữa nhìn là biết hàng ‘zin’, loại này chỗ ông cũng hiếm lắm rồi… Hút một điếu chứ?” Hắn ta niềm nở đưa điếu thuốc qua, nhưng ông Tôn xua tay từ chối: “Dạo này bị nóng trong, đang cai. Hàng ‘zin’ hay không giờ mấy người chơi con trai cũng không quan tâm mấy.”
Giang Khả Chu nửa tỉnh nửa mê nghe lỏm được mấy câu đối thoại, bộ não bị thuốc mê ức chế cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động trở lại, tức thì dựng cả tóc gáy: Đám khốn này không chỉ cho vay nặng lãi, hóa ra còn kiêm luôn buôn người và môi giới!
Giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh trời quang mây tạnh, cái tình tiết “bị bán vào kỹ viện” chỉ thấy trong mấy tiểu thuyết rẻ tiền, vậy mà lại xảy ra thật.
Huống hồ cậu còn là đàn ông…
So với người cùng tuổi, Giang Khả Chu vốn đã từng trải hơn đôi chút, nhưng những kinh nghiệm sống trong xã hội đàng hoàng hiển nhiên chẳng có tác dụng gì với đám lưu manh này. Cậu đang vắt óc nghĩ cách thoát thân thì bóng tối bỗng bao trùm trước mắt, khuôn mặt trắng tròn của ông Tôn xuất hiện phía trên đầu cậu, hứng thú nhìn ngắm: “Ồ, tỉnh rồi à. Anh Tống, thuốc của anh yếu quá đấy.”
“Haha, xin lỗi ông. Giờ trên quản chặt quá, mấy loại thuốc này khó kiếm lắm.” Tên họ Tống cười gượng hai tiếng, thăm dò: “Ông Tôn, ông thấy—”
Ông Tôn một tay kéo Giang Khả Chu ngồi dậy, lại ngắm nghía một lúc, chậm rãi nói: “Đôi mắt này thì đẹp thật, thoạt nhìn cũng có chút hương vị… Được, để lại đi, anh ra giá đi.”
Mắt tên họ Tống vốn nhỏ, cười lên liền híp tịt, mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ, vội vàng đi tới bắt tay ông Tôn. Hai người không nói câu nào, chỉ dùng ngón tay ra dấu trao đổi qua lại. Giang Khả Chu nhìn mà chẳng hiểu gì, cũng không chen vào được, trong bụng chửi thầm. Một lát sau, việc trả giá kết thúc, trông hai bên đều hài lòng, tên họ Tống vẫn nắm tay ông Tôn, nịnh nọt: “Sau này còn phải nhờ ông nhiều…”
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng tay nắm cửa xoay, cánh cửa gỗ nặng nề bị người từ ngoài đẩy ra, nửa câu sau của tên họ Tống lập tức nghẹn lại trong cổ, hoảng hốt quay đầu nhìn đám người không mời mà đến.
Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest đen, che kín từ đầu đến chân, sống mũi đeo một cặp kính gọng không viền, ánh mắt sắc lạnh đảo qua đám người trong phòng, dừng lại trên người Giang Khả Chu một chút rồi lại rời đi. Người nọ nhíu mày, hỏi nhân viên phục vụ dẫn đường: “Chuyện gì đây?”
Nhân viên nhìn người nọ, lại nhìn quản lý nhà mình, lắp bắp: “Cái này…”
“Đứng nghẽn cả ở đây làm gì, cửa có đèn đỏ đèn xanh à?”
Chưa thấy người đã nghe tiếng, gã đeo kính lập tức né người sang một bên. Mọi người đồng loạt quay nhìn phía sau . Giọng nói lười biếng xen lẫn khó chịu ấy là điển hình của đám con nhà giàu ăn chơi, nhưng người bước vào lại là một chàng trai đẹp đến mức không giống kẻ ăn chơi. Cậu chẳng buồn để ý cái hiện trường phạm tội rõ mồn một kia, ngược lại còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm chưa kịp buông, rồi bất chợt “phụt” cười thành tiếng.
Tên họ Tống không nhận ra người này, nhưng ông Tôn thì lập tức lúng túng rút tay về, bước nhanh lên nghênh đón: “Thì ra là tổng giám đốc Diệp, thất lễ quá, mời vào.”
Diệp Tranh cười đầy vẻ giễu cợt, nhưng vì anh quá đẹp trai, nên dù giễu cợt cũng không khiến người ta thấy khó chịu: “Ông Tôn đúng là người giấu nghề, từ khi nào cũng thích chơi loại này rồi?”
“Ấy chết, Diệp tổng đừng đùa tôi,” ông Tôn biết rõ người này không phải loại lắm lời, vội lau mồ hôi, cười đáp, “Tôi đang bàn chuyện làm ăn. Diệp tổng tìm tôi có việc? Hay là Tiểu Tiền dẫn nhầm đường?”
Diệp Tranh hơi nghiêng đầu: “Nghiêm Tri Hành.”
Gã kính đen lập tức đi xác nhận lại với nhân viên phục vụ. Lúc này Diệp Tranh mới thản nhiên liếc sang Giang Khả Chu một cái, Giang Khả Chu cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu đối diện với ánh mắt như đang suy xét điều gì kia, chỉ cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi cổ.
Sự chú ý của ông Tôn và tên họ Tống đều dồn về phía đám người Diệp Tranh, nhân lúc không ai chú ý, Giang Khả Chu không ngừng mấp máy miệng làm khẩu hình “cứu mạng”.
Cậu không biết đây là nơi nào, nhưng Diệp Tranh thì biết rất rõ. Muốn trở thành VIP của Giáp Tây Kinh, ngoài tiền bạc và địa vị ra, còn phải tuân theo một quy tắc bất thành văn: “Không chõ mũi vào việc người khác.”
Nghe nói ông chủ đứng sau của Giáp Tây Kinh là người quyền thế lẫy lừng, Diệp Tranh nếu không phải ăn no rỗi việc, tuyệt đối sẽ không vì một người lạ mà đắc tội với hắn.
Diệp Tranh thờ ơ quay đầu đi.
Một tia hy vọng trong tuyệt vọng rất dễ bị phóng đại quá mức, chỉ một ý niệm là thiên đường hay địa ngục, cảm giác hụt hẫng theo đó càng thêm mạnh mẽ. Giang Khả Chu khẽ nhắm mắt, trái tim đang đập dữ dội dần bình ổn lại, nặng nề rơi xuống không ngừng. Cậu không quá đau khổ, chỉ là thấy rất lạnh.
Nghiêm Tri Hành xử lý xong vấn đề phòng, trở lại cạnh Diệp Tranh, thấp giọng báo cáo: “Diệp tổng, là nhân viên lễ tân ghi nhầm lúc đặt phòng. Họ đã chuẩn bị sẵn phòng khác rồi, giờ anh muốn qua đó luôn không?”
Hắn không hạ thấp giọng quá mức, nên ông Tôn tất nhiên cũng nghe thấy, lập tức nở nụ cười: “Ôi chao Diệp tổng, thật xin lỗi, làm cậu phải mất công một chuyến. Tôi về sẽ dạy lại bọn ăn không ngồi rồi này một trận. Thế này đi, bữa nay tôi mời, coi như tạ lỗi với Diệp tổng.”
“Chuyện nhỏ thôi, ngại gì ăn chùa của ông,” Diệp Tranh không để tâm, phẩy tay nói, “Tôi còn có hẹn, đi trước, hôm khác lại uống với ông.” Rồi quay sang dặn Nghiêm Tri Hành: “Gọi cho đạo diễn Trương, bảo đổi địa điểm.”
Chờ đám người Diệp Tranh ra ngoài, xác nhận cửa đã đóng lại, ông Tôn mới thở phào một hơi, xoa ngực: “Hú vía, may mà gặp người quen biết chuyện. Tống ca, mau đưa người về phía sau.”
Tên họ Tống không quen giới này, tất nhiên cũng không nhận ra Diệp Tranh, hiếu kỳ hỏi: “Ông Tôn, thằng cha mặt trắng ban nãy là ai? Trông oai ghê.”
“Cái gì mà mặt trắng!” Ông Tôn trừng mắt, “Đó là Diệp Tranh– tổng giám đốc của Tây Hoa Giải Trí, nhị thiếu gia nhà họ Diệp. Ba cậu ta sắp lui rồi, dù Diệp Tranh là con thứ hai, sau này ai làm chủ nhà họ Diệp còn chưa biết đâu.”
Tên họ Tống cười khan hai tiếng, không nói thêm gì nữa, đi tới trước ghế sofa đẩy mạnh Giang Khả Chu một cái, quát: “Dậy đi, giả chết cái gì!”
Giang Khả Chu đầu nặng chân nhẹ, vừa đứng dậy liền thấy trời đất quay cuồng. Ông Tôn lười để ý đến sống chết của cậu, cúi đầu xem điện thoại đi theo phía sau. Trong phòng bao còn một cánh cửa nhỏ khác, không biết thông ra đâu. Cả ba đang định rời đi từ cửa sau thì phía cửa trước chợt vang lên tiếng gõ “cốc cốc”.
Ông Tôn đặt điện thoại xuống, nhức đầu nói: “M* nó, lại là đứa nào nữa đây?”
Ông ta bảo hai người kia ở lại trong phòng, còn mình thì ra mở cửa. Nhìn thấy người đến, ông lập tức sững người.
Mười mấy phút sau, Ông Tôn tươi cười quay trở lại bên trong. Tên họ Tống chờ đến sốt ruột, đứng dậy hỏi: “Xong chưa? Giờ đi được rồi chứ?”
“Đi cái gì mà đi,”Ông Tôn cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, quay sang Giang Khả Chu nói, “Tặc tặc, cậu đúng là có phúc thật đấy.”
Tên họ Tống và Giang Khả Chu đều mù tịt: “Sao cơ?”
“Anh bạn à, chuyện tiếp theo không phải chuyện chú nên hỏi rồi,” Ông Tôn vỗ vai hắn, “Vừa mới chốt được một mối làm ăn lớn. Chú yên tâm, tiền tôi cho người chuyển khoản cho chú vào ngày mai.” Nói xong lại kéo Giang Khả Chu qua, cắt dây trói trên người cậu, thay bằng còng tay nhẹ hơn một chút, “Cậu theo tôi.”
Tên họ Tống bị giữ lại trong phòng, Ông Tôn thì dẫn Giang Khả Chu ra ngoài. Giang Khả Chu vừa nhìn thấy người kia cũng sững lại. Đứng ngoài cửa không ai khác chính là trợ lý của Diệp Tranh– Nghiêm Tri Hành.
“Nghiêm tiên sinh, người có thể dẫn đi rồi. Đây là chìa khóa còng tay và hai ống thuốc gây mê,” Ông Tôn đưa cho Nghiêm Tri Hành một chiếc hộp nhỏ, tiện tay đẩy Giang Khả Chu về phía hắn ta, “Vừa mới bắt về, còn non lắm, sợ cậu ta phản ứng mạnh. Nhớ nhắn với Diệp tổng cẩn thận một chút.”
Nghiêm Tri Hành giữ vẻ mặt lạnh tanh như xác chết gật đầu, lịch sự cúi nhẹ: “Cảm ơn. Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước.”
Ông Tôn đích thân mở cửa: “Làm phiền Nghiêm tiên sinh rồi. Đi cẩn thận nhé.”
Sự thay đổi quá đột ngột, nhanh như vòi rồng, đến mức Giang Khả Chu dù đã ngồi trong xe vẫn còn ngơ ngác. Cậu ngồi một mình ở ghế sau, Nghiêm Tri Hành lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
Theo lời ông Tôn , việc Nghiêm Tri Hành quay lại đón là do “Diệp tổng” sai khiến. Nhưng người kia làm vậy là có ý gì? Sợ cậu báo cảnh sát? Hay là chuyển nợ bắt cậu trả?
Giang Khả Chu mệt đến không chịu nổi nhưng vẫn cố gắng không ngủ gật. Phía trước hình như có tai nạn giao thông, tắc nghẽn nghiêm trọng, xe cứ đi rồi lại dừng, xóc nảy liên tục. Chẳng bao lâu sau cậu không chịu nổi nữa: “Xin lỗi, dừng xe bên lề một chút.”
Nghiêm Tri Hành liếc mắt nhìn cậu một cái qua gương chiếu hậu, ánh mắt lạnh lùng.
Giang Khả Chu thều thào: “Say xe, mở cửa.”
Nửa phút sau, xe dừng bên đường, Giang Khả Chu loạng choạng lao ra khỏi xe, nôn mửa đến trời đất quay cuồng.
Chân cậu mềm nhũn gần như không đứng nổi, tay bị còng ra sau không thể dùng sức, đành dựa toàn bộ cơ thể vào cột đèn bên đường. Nghiêm Tri Hành đứng cách đó mười bước, cau mày nhìn cậu như đang nhìn một loài vi khuẩn, cả người toát ra khí chất bài xích từng lỗ chân lông.
“Anh ơi, bàn chút chuyện được không,” Giang Khả Chu thở hồng hộc nói, “Giúp tôi mở còng tay ra được không, tôi đảm bảo sẽ không chạy, được chứ?”
Nghiêm Tri Hành nhìn chằm chằm mà không nói gì.
Giang Khả Chu tưởng hắn ta đang cân nhắc thiệt hơn, thở dài nói: “Anh có xe, tôi chỉ có hai cái chân. Nếu tôi chạy thật, anh cứ lái xe đâm chết tôi luôn, tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm, được chứ?”
Nghiêm Tri Hành: “…”
Hắn ta không nói gì, đi tới tháo còng tay cho Giang Khả Chu, sau đó lấy một chai nước từ trong xe đưa cho cậu.
“Cảm ơn,” Giang Khả Chu yếu ớt nói, “Anh đúng là người tốt.”
Nghiêm Tri Hành thầm nghĩ: “Hừ, người tốt cái con khỉ.”