Mười giờ đêm khuya, sảnh nhà ga vẫn đông nghịt người qua kẻ lại, cửa ra bị chắn kín bởi đám người đến đón và những tài xế mời chào khách với tấm biển "Đi sân bay không?".
Giang Khả Chu kéo vali nhỏ len qua đám đông, từ chối mấy người phụ nữ trung niên hỏi cậu có cần thuê nhà nghỉ không. Cậu cũng chẳng có ý định tìm bóng dáng ai trong đám người ngóng trông kia, chỉ muốn nhanh chóng đi xa một chút để bắt xe.
Cậu mệt rã rời, đứng bên lề đường vẫy tay gọi xe, chớp đôi mắt cay xè. Công tác bên ngoài vốn đủ điều bất tiện, huống chi cậu lại bị mất ngủ, ba ngày hai đêm ở bên ngoài gần như không chợp mắt được chút nào.
Chưa thấy taxi đâu, ngược lại, một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước mặt. Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt tươi cười của một chàng trai trẻ:
"Giang ca, tôi đợi anh ở đây nửa ngày rồi đấy."
Giang Khả Chu không ngờ lại gặp người quen, ngẩn ra:
"Tiểu Lưu? Sao cậu lại đến đây?"
"Tổng giám đốc Diệp bảo tôi tới đón anh về nhà, biết hôm nay anh đi công tác về." Lưu Chuẩn xuống xe giúp cậu xách hành lý, "Đừng đứng ngoài này nữa, lên xe đi."
Trong lòng Giang Khả Chu hơi nghẹn lại, theo bản năng muốn từ chối. Nhưng lời ra đến miệng cuối cùng vẫn không nói nên lời, đành lặng lẽ đưa hành lý cho Lưu Chuẩn, rồi mở cửa xe bước lên.
Lưu Chuẩn vừa xoay vô-lăng vừa nói:
"Tối nay tổng giám đốc Diệp có hoạt động quan trọng nên không thể tự mình tới đón, nhưng anh ấy rất lo cho anh, vừa rồi còn gọi điện cho tôi."
"Vậy à." Giang Khả Chu cười nhẹ, không tiếp lời.
Xe lên cao tốc, Lưu Chuẩn chuyên tâm lái xe, không nói thêm gì nữa. Giang Khả Chu lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong đầu hiện lên bức ảnh "Tôi còn biết nói gì nữa.jpg".
Chia tay đúng là chuyện vừa phiền phức vừa ngượng ngùng, người khác vẫn tưởng hai người còn là một đôi, cậu đâu thể cứ gặp ai cũng phải giải thích "Tôi với anh ta thật ra chẳng còn quan hệ gì".
Người mà mệt thì đầu óc cũng chậm chạp. Giang Khả Chu nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Diệp Tranh không né tránh mà còn chủ động tiếp cận. Nhưng rồi không chống lại nổi cơn buồn ngủ, lại hơi say xe, chẳng bao lâu sau đã mơ màng ngủ thiếp đi trên ghế sau.
Nói cũng lạ, trong khách sạn yên tĩnh tối om, giường lại êm ái mà cậu chỉ có thể mở trừng mắt nằm đó. Vậy mà ngồi trên ghế sau chiếc xe không mấy rộng rãi này, lại như vừa uống thuốc ngủ.
Cho đến khi xe vào khu dân cư, xóc nhẹ một cái khi qua gờ giảm tốc khiến cậu giật mình tỉnh dậy. Giang Khả Chu ngồi thẳng người, chớp mắt mấy cái để tỉnh táo hơn.
Chiếc Mercedes lướt êm trên đường nội khu, rồi dừng lại trước cửa. Lưu Chuẩn giúp cậu lấy vali ra, Giang Khả Chu nói cảm ơn, định lên lầu thì lại bị gọi lại:
"Giang ca!"
Cậu quay lại dừng bước:
"Hử?"
"Suýt nữa thì tôi quên. Trước đó tổng giám đốc Diệp có dặn, bảo anh về đến nhà thì báo anh ấy một tiếng."
"Được, tôi biết rồi." Giang Khả Chu gật đầu, "Cậu về đi, hôm nay vất vả rồi."
Lưu Chuẩn tiễn mắt nhìn cậu vào tòa nhà rồi mới lên xe rời đi.
Vừa quay lưng, khoé miệng Giang Khả Chu đã sụp xuống, chân mày cũng hơi nhíu lại. Diệp Tranh rốt cuộc đang nghĩ gì? Gọi điện báo bình an? Anh ta cũng nghĩ ra được nhỉ.
Giang Khả Chu bên anh ta hơn ba năm, còn chưa từng biết thiếu gia Diệp lại có thói quen dịu dàng, chu đáo như vậy.
Loại trừ phép lịch sự qua lại, nếu nói là còn lưu luyến tình cũ thì chính bản thân cậu cũng thấy quá đa sầu đa cảm. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Giang Khả Chu cho rằng lời dặn dò ấy chỉ là Diệp Tranh nổi hứng bất chợt—dù sao chuyện nghĩ gì làm nấy kiểu đó, anh ta chẳng ít lần làm rồi.
Cậu cởi giày ở cửa, đặt vali ngay bên cạnh. Dù mệt muốn chết cũng không có thói quen vứt đồ bừa bãi.
Những đồ dùng của người kia trong phòng tắm đã được dọn sạch, chỉ còn trơ trọi một chiếc bàn chải cắm trên bệ rửa mặt. Giang Khả Chu liếc qua không biểu cảm, cởi áo sơ mi và quần tây bỏ vào giỏ đồ bẩn, mở vòi sen.
Nước lạnh chưa kịp ấm đã xối xuống người, lạnh đến mức cậu rùng mình một cái. Hơi nước bốc lên dần dần phủ mờ gương, cảm giác trống vắng lạnh lẽo đeo bám cậu từ lúc bước vào nhà, cuối cùng cũng như vật thể thật mà nặng nề đè lên tim.
Quan hệ giữa họ thậm chí chẳng thể gọi là yêu đương, chỉ có thể dùng từ "sống chung", chính xác hơn là "bao dưỡng".
Mà cậu là bên bị bao.
Dù không có tình cảm làm dây dưa, nhưng từng chút từng chút suốt ba năm ở bên nhau, cũng đâu thể chỉ bằng một câu chia tay là xoá sạch được.
Giang Khả Chu vốn là người trầm lặng, thích yên tĩnh không thích náo nhiệt, phần lớn thời gian đều ở một mình. Nhưng thật ra cậu không thích một ngôi nhà trống không không có hơi người, ghét cảm giác mở cửa ra là bóng tối và tĩnh lặng sâu thẳm như biển cả bao trùm khắp phòng.
Cảm giác đó luôn khiến cậu nghĩ nếu một ngày nào đó mình chết ở nhà, có khi chẳng ai phát hiện ra.
Sau khi ở bên Diệp Tranh, dù anh ta không thường ở lại đây, nhưng ba ngày hai lần đến một lần, cũng đủ khiến căn nhà quá rộng rãi này có chút hơi người. Dù không đủ để mong ngóng, ít ra cũng không đến mức khiến người ta bài xích.
Giang Khả Chu nín thở, ngửa đầu để dòng nước xối lên mặt. Cho đến khi cảm giác nghẹt thở buộc cậu phải quay đầu đi, cậu mới chống tay vào tường thở dốc mấy hơi thật mạnh.
Cậu quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm, lau khô tóc, lấy từ túi áo ngoài ra chiếc điện thoại sắp cạn pin.
Lưu Chuẩn nói là “báo bình an”, không nói rõ là gọi điện hay nhắn tin, Giang Khả Chu tự tiện lách qua kẽ hở, quyết định không trực tiếp đối mặt với Diệp Tranh.
Cậu mở danh bạ, vào khung tin nhắn, ngẩn người nhìn cái tên “Diệp Tranh” một lúc lâu, gõ vài dòng rồi lại xoá, lặp đi lặp lại sửa lời, nhưng dường như kiểu gì cũng không thể xoá tan cảm giác lúng túng nhàn nhạt trong từng câu chữ.
Cuối cùng, Giang Khả Chu chẳng thèm viết mở đầu, trực tiếp gõ:
“Tôi về nhà rồi, cảm ơn.”
Chỉ tiếc còn chưa kịp gõ dấu chấm câu, điện thoại không chịu nổi sự do dự của cậu, nhanh gọn dứt khoát thay cậu đưa ra quyết định—đèn đỏ báo pin yếu nhấp nháy mấy cái, máy tự động tắt nguồn.
Giang Khả Chu sững lại, một lúc sau bật cười như lên cơn.
Cũng coi như là một cách giải quyết.
Cậu cắm sạc điện thoại, đặt bên giường, tự mình thay đồ ngủ, chui vào chăn, quyết định để mai ngủ dậy rồi tính chuyện gửi tin nhắn.
Sáng hôm sau là ngày đi làm, Giang Khả Chu dậy sớm đi tàu điện ngầm đến công ty. Cậu làm quản lý sản phẩm ở một công ty mạng, chức vụ không cao, lương một năm ở thành phố này chỉ đủ mua một cái nhà vệ sinh to.
Còn căn hộ hiện tại cậu đang sống, có lẽ phải nửa đời không ăn không uống mới có khả năng mua được.
Biết Giang Khả Chu không có chỗ để đi, lúc chia tay Diệp Tranh hào phóng để lại căn nhà cho cậu ,Diệp Tranh nắm rõ mọi thứ về cậu , mà một căn nhà đối với anh ta chẳng là gì. So với những gì anh ta từng lấy từ Giang Khả Chu, thì xét theo tiêu chuẩn thế tục, sự hào phóng về vật chất ấy đã vượt xa rất nhiều rồi.
Tóm lại, anh ta là một kim chủ tốt.
Giang Khả Chu mất cả một ngày để xử lý phần công việc tồn đọng trong thời gian đi công tác. Tháng Chín, phòng cậu mới có hai thực tập sinh vào làm, nhưng vì quá bận rộn nên việc chào đón vẫn bị trì hoãn đến giờ. Vừa khéo hôm nay cậu về, mọi người trong văn phòng đều có mặt, lại vừa lĩnh lương, thế là trong nhóm chat của đội, các thành viên thi nhau đề nghị tối đi ăn mừng, vừa coi như đón gió cho cậu, vừa coi như chào đón người mới.
Phản xạ đầu tiên của Giang Khả Chu là muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, giờ cậu cũng coi như quay về cuộc sống tự do, cần gì phải tự ràng buộc mình nữa, chi bằng dồn tâm sức vào công việc nhiều hơn, thế là lập tức đồng ý.
Đội họ gồm cả người mới là mười lăm người, quản lý sản phẩm phụ trách hoạt động tập thể – Triệu Ân – hỏi mọi người trong nhóm muốn ăn gì. Những người khác đều im lặng, chờ Giang Khả Chu lên tiếng trước. Lúc này, một cậu trai mới tên là Hàn Húc Dương bỗng gửi một dòng: “Thèm ăn món Tứ Xuyên ghê.”
Triệu Ân hơi ngại ngùng ngẩng đầu lên, ra vẻ vô tình hỏi Giang Khả Chu:
“Giám đốc Giang, món Tứ Xuyên được không? Cậu ăn được cay chứ?”
Triệu Ân lớn tuổi hơn Giang Khả Chu, đã lập gia đình và có con, quan hệ giữa hai người khá tốt, bình thường riêng tư vẫn hay đùa gọi caauj là "thuyền tổng" (chơi chữ từ tên Khả Chu), giờ bỗng nhiên trịnh trọng gọi một tiếng “Giám đốc Giang” là để nhắc nhở rõ ràng. Giang Khả Chu sững người một chút rồi cũng hiểu ý, nhưng cậu không quá xem trọng vẻ nghiêm khắc kiểu lãnh đạo, chỉ cho rằng sinh viên mới ra trường chưa quen với môi trường công sở, cũng không để tâm lắm, liền cười nói:
“Món Tứ Xuyên cũng được, Triệu Ân đi đặt bàn đi. Đến lúc đó gọi cho tôi món không cay là được.”
Triệu Ân đồng ý, ra ngoài gọi điện. Hàn Húc Dương lại trở về máy tính, đeo tai nghe tiếp tục làm việc. Cậu trai trẻ trắng trẻo sạch sẽ, dưới mái tóc màu hạt dẻ lộ ra vành tai có đeo khuyên bạc, mười ngón tay gõ lách cách trên bàn phím, trông có vẻ khá vui vẻ.
Quả nhiên là trẻ con.
Khẩu vị của Giang Khả Chu thanh đạm, không ăn được cay. Tối đó một bàn toàn món cay, coi như để mặc cho đám “sói đói” ăn no nê. Đội của họ dễ gần, lại có con gái, nên cũng không có thói quen ép rượu tới chết. Mọi người chỉ nâng ly chúc mừng khi đồ ăn vừa dọn lên, sau đó thì ai muốn cụng ly với ai thì cụng.
Giang Khả Chu ngồi cùng họ một lúc, Hàn Húc Dương đột nhiên cầm một ly bia đầy đi tới, cười nói:
“Em kính anh Giang một ly, sau này mong anh chỉ bảo nhiều hơn.”
Cậu ta có gương mặt ưa nhìn, có thể thấy được chút ít dấu vết trang điểm, dưới ánh đèn cười lên toát ra vài phần yêu mị.
Giang Khả Chu cầm ly của mình đã uống hơn nửa, khẽ cụng ly với cậu ta:
“Cố gắng làm việc, có tương lai đấy.”
Triệu Ân ngồi bên cạnh cười trộm, Giang Khả Chu năm nào tiếp tân lính mới cũng chỉ có đúng sáu chữ này.
Nhưng Hàn Húc Dương lại không uống, nói:
“Anh Giang, để em rót đầy cho anh.”
Giang Khả Chu cười nói:
“Có lòng là được rồi.”
“Sao lại thế được, em thật lòng thật dạ mà. Sau này còn phải phiền anh Giang nhiều lắm.”
Hàn Húc Dương cầm chai rượu muốn rót thêm cho cậu, còn nháy mắt nói nhỏ:
“Anh, nể mặt em một chút đi mà.”
Giang Khả Chu bị ánh mắt của cậu ta quét qua, bất giác nổi cả da gà. Thầm nghĩ cái tên nhóc này lúc cần chững chạc thì chẳng chững chạc, đến bàn nhậu lại học được bộ dạng giang hồ không thiếu một chút nào, lời nói khách sáo đầy một bụng, bây giờ nhìn lại chẳng giống gì một cậu sinh viên mới ra trường.
Cậu không muốn làm người khác mất mặt, chỉ là lười đôi co, thế là để cậu ta rót rượu rồi ngửa đầu uống cạn.
Hàn Húc Dương cũng uống hết một cách nhã nhặn.
Cậu ta vừa quay về chỗ ngồi, Giang Khả Chu liền nghe thấy cô đồng nghiệp bên cạnh than thở:
“Trời ơi, còn búng cả ngón tay.”
Tối đó ăn đến hơn tám giờ mới tan, mọi người lại hò nhau đi hát. Nhưng Giang Khả Chu vẫn chưa hồi phục hết mệt mỏi do chuyến công tác, biết mình không chống đỡ nổi, bèn chào mọi người để gọi xe về nhà.
Diệp Tranh đôi khi sẽ cho tài xế đến đón cậu ở công ty, Triệu Ân từng gặp vài lần, tuy không rõ thân phận người kia nhưng biết là Giang Khả Chu có người yêu, nên ngậm điếu thuốc hỏi:
“Sao không gọi nhà cậu tới đón?”
Nghe vậy, Hàn Húc Dương quay đầu lại nhìn cậu, vẻ mặt ngạc nhiên:
“Anh Giang, anh kết hôn rồi à?”
“Chưa,” Giang Khả Chu lắc đầu, không muốn nói nhiều, “Bây giờ cũng không muộn. Tôi tự gọi xe về, mấy người cứ chơi vui vẻ.”
Triệu Ân cười nói:
“Được rồi, hoàng thượng ngài đi thong thả.”
Khi taxi chạy ngang dưới lầu, cậu liếc thấy xa xa có một chiếc xe đang đậu, kiểu dáng trông có vẻ quen quen, nhưng vì ở xa, trời lại tối, nên nhìn không rõ.
Giang Khả Chu thanh toán tiền xe, lên lầu mở cửa, đứng ở huyền quan vừa thay giày vừa đưa tay tìm công tắc đèn, vừa nhấn xuống thì—
một giọng nói lạnh lùng bất chợt vang lên, cùng lúc ánh đèn bừng sáng khắp phòng khách:
“Em còn biết đường về à?”