Giang Khả Chu rửa sạch tay trước bể nước, thả tay áo vừa được xắn lên đến khuỷu xuống, che đi vết sẹo trên cánh tay, thản nhiên nói với Trợ lý Nghiêm đang “hoảng loạn” trong điện thoại:
“Được, tôi biết rồi.”
Một tiếng sau, Giang Khả Chu xuất hiện ở hành lang bên ngoài phòng bệnh.
Lần trước Nghiêm Tri Hành gặp cậu ngoài phòng phẫu thuật, suýt chút nữa thì không nhận ra. Khi đó trạng thái của Giang Khả Chu tệ hại đến cực điểm, không chỉ sa sút ủ rũ mà còn gầy đến dọa người, cả người trông như chẳng còn chút sinh khí. Mấy ngày sau gặp lại, tuy cậu vẫn gầy, nhưng cảm giác xưa kia đã lờ mờ quay lại đôi chút, ít nhất trong mắt đã không còn ánh nhìn chết lặng âm trầm như trước.
Chỉ là Nghiêm Tri Hành vẫn cảm thấy cậu thiếu cái gì đó, bộ dạng bây giờ tuy không khiến người ta lo sẽ nhảy lầu, nhưng cũng chẳng dễ thân cận. Vẻ mặt của cậu như thể cách thế giới một tầng sương mờ, xa cách hư ảo, cứ như chỉ cần lơ là một cái, cậu sẽ lập tức hoá thành tiên mà bay đi.
Giang Khả Chu hỏi: “Còn chưa ăn?”
“Ừ,” Nghiêm Tri Hành rầu rĩ, “Chủ tịch Diệp không ở đây, chẳng ai khuyên nổi ngài ấy. Trong số những người này, chỉ có cậu nói thì ngài ấy mới nghe. Chuyện khác để sau đi, trước tiên dỗ ngài ấy ăn chút gì đã, được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT