Phòng khách không một bóng người bỗng dưng vang lên tiếng nói, trong khoảnh khắc, toàn thân lông tơ của Giang Khả Chu đều dựng đứng. Tay cậu run lên, lỡ tay tắt luôn chiếc đèn vừa mới bật. Trong bóng tối, cơ thể cậu cứng ngắc, tim đập thình thịch như trống trận, chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, tiếp đó là một bàn tay vươn qua người cậu ấn công tắc đèn ở cửa, thuận thế khẽ khàng khép lấy ngón tay lạnh ngắt của cậu, không chắc chắn hỏi một câu:
“Thế nào, bị dọa rồi à?”
Cậu cảm nhận được ánh mắt từ người đàn ông đối diện đang nhìn xuống từ trên cao, hơi thở nóng hổi phả lên thái dương. Khoảng cách gần đến vậy ít nhiều khiến người ta cảm thấy áp lực, nhưng Giang Khả Chu lại theo bản năng mà thở phào một hơi, rút tay về, đẩy nhẹ cổ tay anh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, đặt cặp công văn trở lại lên tủ, rồi chuyển chủ đề:
“Không sao. Khuya rồi sao còn không bật đèn?”
“Khuya rồi,” Diệp Tranh hừ lạnh một tiếng, “Em đi đâu vậy?”
“Lại còn uống rượu,” Anh cúi đầu ngửi ngửi bên cổ Giang Khả Chu, nét mặt càng lúc càng sa sầm, giọng điệu giễu cợt: “Xem ra em chơi vui lắm nhỉ.”
“Vừa mới chia tay đã tha lôi ngoài đường không chịu về nhà, em đây là nông nô vùng lên ca hát, chỉ mong được cắt đứt hoàn toàn với tôi càng sớm càng tốt chứ gì?”
Diệp Tranh vừa mở miệng, Giang Khả Chu liền biết mọi chuyện không ổn. Cái người thiếu gia này mà chua ngoa lên thì có thể khiến người ta tức đến chết, tuy hai người đã chia tay, nhưng Giang Khả Chu biết rõ Diệp Tranh không phải loại người nói lý. Một khi nổi nóng thì mặc kệ chia tay hay chưa, cứ thế mà dạy dỗ. Vì vậy, Giang Khả Chu không dám đẩy anh nữa, giữ nguyên tư thế nửa người bị ép sát vào tủ, nhỏ nhẹ giải thích:
“Anh nghĩ nhiều rồi, thật đấy. Bộ phận bọn tôi mới có hai nhân viên mới, đồng nghiệp tụ tập ăn uống, tôi không tiện không có mặt,” cậu liếc nhìn Diệp Tranh một cái, còn khá thành khẩn hỏi xin ý kiến hắn: “Đúng không?”
Diệp Tranh nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt vẫn còn có phần không hài lòng. Giang Khả Chu đổi giày đi vào trong nhà, hỏi anh:
“Sao anh lại bất ngờ tới đây? Buổi tối không có việc gì khác à?”
Câu này không hiểu sao lại đâm trúng chỗ đau của Diệp Tranh, anh sầm mặt nói:
“Tôi còn chưa hỏi tội em, em đã hỏi tôi trước rồi à?”
Giang Khả Chu vào phòng treo áo khoác, lúc ra ngoài thì ghé qua máy lọc nước lấy một ly đặt trước mặt Diệp Tranh, tự mình ngồi xuống đối diện anh, ra dáng chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc:
“Nói đàng hoàng nào. Tôi còn chẳng biết gì hết, đã đắc tội gì với anh thì nói cho tôi biết đi, để tôi chết cũng được minh bạch một chút?”
Thực ra cậu chỉ cần nói một câu “chia tay rồi liên quan gì đến anh” là có thể dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại này, cũng đỡ phải chịu đựng cái kiểu châm chọc bóng gió từ bốn phương tám hướng của Diệp Tranh. Nhưng Giang Khả Chu đã bên Diệp Tranh ba năm, rất hiểu rõ cái tính như chó con: xoa ngược lông thì cắn, xoa xuôi lông thì lim dim. Cứng đối cứng chỉ tự chuốc khổ, chi bằng cứ giơ cổ ra nhận phạt, biết đâu thái độ cậu tốt thì Diệp Tranh sẽ tha cho.
Diệp Tranh uống một ngụm nước, phát hiện vẫn là cái cốc trước kia anh thường dùng, cái cảm giác vướng víu trong lòng chợt dịu đi đôi chút, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ nghiêm khắc:
“Tối qua tôi bảo Lưu Chuẩn đưa em về, cậu ta nói gì với em?”
Giang Khả Chu ngẩn ra: “Hả?”
“Tôi bảo em về tới nhà thì nhắn cho tôi một câu báo bình an,” Diệp Tranh tức giận trừng cậu một cái, “Cái đồ vừa buông tay là quên ngay, còn dám ‘hả’ nữa à?”
Giang Khả Chu vắt óc suy nghĩ nửa phút, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện rối rắm tối hôm qua, nhất thời chột dạ, giơ tay sờ sờ điện thoại. Diệp Tranh mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm cậu:
“Xem ra là tôi tự đa tình, thấy em mãi không nhắn lại nên tiện đường ghé qua xem sao. Không ngờ Giang tổng ở ngoài vui vẻ như thế, lại làm tôi thành kẻ lắm chuyện rồi, hử?”
Một chữ “hử” của Diệp Tranh làm chân Giang Khả Chu mềm nhũn:
“Anh có nghe tôi giải thích không đã?”
Diệp Tranh ra vẻ chủ nợ, mặt viết rõ “giải thích không tốt thì quỳ xuống chết trước mặt trẫm đi”, nghiêm giọng:
“Nói.”
“Tôi… cái này, tối qua vốn định nhắn tin cho anh. Nhưng mà,” cậu dè dặt nói, “vừa bấm gửi thì điện thoại hết pin tự tắt máy.”
“Tôi tưởng là gửi đi rồi.”
“Thế nên tôi đi ngủ luôn…”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Tranh, giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ngượng đến mức không dám ngẩng đầu, thầm rủa bản thân biết thế đừng lười, gọi điện có xấu hổ thật nhưng còn đỡ hơn để người ta tìm tới tận cửa.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Diệp Tranh sao cứ không buông tha cho cậu? Người nói chia tay là anh, nửa đêm chặn cửa người ta cũng là anh, đến lúc này rồi vẫn không tránh né mà còn cố tình nhào tới, định diễn cho cậu xem một vở “Ý nan vong”* chắc?
(*“意难忘” – “Nỗi niềm khó quên”: tên một bộ phim Đài Loan nổi tiếng, thường được nhắc đến khi nói đến những mối tình dây dưa không dứt.)
Diệp Tranh đưa tay ra: “Đưa điện thoại đây.”
Giang Khả Chu vốn không hy vọng có thể giữ được chút riêng tư gì trước mặt anh, ngoan ngoãn cúi đầu đưa điện thoại qua. Diệp Tranh cũng không lục lọi lung tung, trực tiếp mở phần tin nhắn, quả nhiên hàng đầu tiên chính là tên anh cùng với một bản nháp chưa gửi, thời gian là rạng sáng hôm qua.
Thực ra anh cũng không vừa ý với sáu chữ kia cho lắm. Nhưng làm người thì nên chừa đường lui, không thể ép người quá, thế nên Diệp Tranh đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt nói:
“Lần sau đừng như thế nữa.”
Giang Khả Chu suýt chút quỳ xuống lạy anh: “Được, lần sau không thế nữa.”
Trong phòng khách lặng đi một lát, Giang Khả Chu nhìn đồng hồ treo tường như có ẩn ý.
Khách nửa đêm cũng đã làm rồi, chất vấn cũng hỏi xong rồi, giờ nên “hồi cung” được rồi nhỉ?
Cậu nhìn sang đối diện, Diệp Tranh lại đưa tay chống lên trán, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giang Khả Chu bỗng nhớ tới chữ “tiện đường” anh nói ban nãy, khi cậu về đến dưới lầu quả thật có nhìn thấy một chiếc xe quen quen, giờ nghĩ lại rất có thể là xe của Diệp Trừng. Diệp tổng mỗi lần ra ngoài đều có tài xế đi cùng, rất hiếm khi tự lái xe, nếu thật sự là “tiện đường”, thì tài xế cũng phải ở cùng anh mới đúng.
Nhưng trong xe rõ ràng không có ai.
Một ý nghĩ kỳ quái từ từ hình thành trong đầu Giang Khả Chu, cậu theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại buộc phải thừa nhận, đó là lời giải thích hợp lý duy nhất:
Có lẽ căn bản không có cái gì gọi là “tiện đường”, Diệp Tranh chính là cố tình tới chặn cậu.
Nhưng bọn họ đã chia tay rồi mà.
“Diệp… tổng,” Giang Khả Chu khẽ khàng lên tiếng, “Muộn rồi, anh nên về thôi.”
Diệp Tranh nhắm mắt không động đậy.
Giang Khả Chu lại thử gọi một tiếng: “Diệp tổng?”
Diệp Tranh như bị cậu đánh thức, ngón tay đang chống trán khẽ xoa xoa huyệt thái dương, đôi mắt nửa khép nửa mở, giọng có vẻ hơi bực:
“Sao lại gọi là Diệp tổng nữa rồi?”
Giang Khả Chu tim như bị ai đâm một nhát, ngón tay vô thức co lại, như thể câu nói đó chạm trúng điểm yếu của cậu.
Lần đầu tiên bị Diệp Tranh kéo lên giường, anh cũng nói câu y như thế.
Giang Khả Chu cố gắng trấn định lại, đứng dậy vòng qua bàn trà đi đến bên anh . Cậu bị cận nhẹ, bình thường không đeo kính, đến gần mới thấy rõ phần da không bị tay anh che, phía sau tai và cổ đều hơi đỏ ửng.
Cậu bỗng cảm thấy có gì đó không ổn:
“Anh sao thế? Nóng à? Hay là chỗ nào thấy khó chịu?”
Diệp Tranh nghe thấy giọng cậu, hít sâu một hơi, lưng thẳng lên, cố gắng tỉnh táo:
“Không sao.”
“Đưa tay ra để tôi xem,” Giang Khả Chu không hề do dự mà gạt tay anh ra, nghiêng người ngồi lên tay vịn sofa, đưa tay lên trán anh thử nhiệt độ, rồi nắm lấy ngón tay anh: “Sốt rồi, tay lạnh ngắt thế này… Anh bị cảm lạnh à? Hay là chỗ nào viêm rồi? Có đau đầu không? Hử?”
Giang Khả Chu vốn là người trời sinh tính tình ôn hòa, chu đáo, lại mềm không ăn cứng, bất kể thân phận, hễ ai để lộ chút yếu đuối trước mặt cậu thì cậu liền thấy mình có trách nhiệm. Nói trắng ra, cậu là kiểu người sinh ra để lo chuyện bao đồng, nên rất sợ người khác bị bệnh — đặc biệt là kiểu người như Diệp Tranh, đã quen mạnh mẽ, dù khó chịu cũng cố mà gồng lên.
Bàn tay Giang Khả Chu mang theo hơi lạnh, áp lên trán nóng rực khiến Diệp Tranh thấy rất dễ chịu, dưới nách bị nhét vào một cây nhiệt kế mát lạnh. Lúc tới đây anh đã thấy hơi mệt mỏi, ban đầu còn tưởng là do bị Giang Khả Chu chọc tức, giờ mới biết hóa ra là đang sốt. Mấy năm trước mỗi lần đổ bệnh, hoặc là ráng chịu, hoặc về nhà nằm chờ bảo mẫu chăm. Giang Khả Chu từng mấy lần chăm anh khi anh say rượu, tiếc là lúc đó anh uống đến mức mất trí, chẳng nhớ được gì. Diệp Tranh chưa từng tỉnh táo mà thấy dáng vẻ Giang Khả Chu bận tới bận lui vì mình, giờ thấy cậu nhíu mày tìm thuốc, lại cảm thấy… vui vui.
Mười phút sau.
“Ba mươi tám độ rưỡi. Sao tự nhiên lại sốt vậy chứ?” Trong lòng bàn tay cậu là mấy viên thuốc, Giang Khả Chu đưa ly nước tới cạnh tay anh, vừa lo lắng vừa nói: “Uống thuốc đi đã, thuốc cảm với thuốc hạ sốt, nếu hạ không nổi thì phải đến bệnh viện.”
“Chỉ cảm thôi mà, uống thuốc ngủ một giấc là khỏe.” Diệp Tranh lười biếng tựa vào lưng ghế sofa, không thèm đưa tay ra nhận thuốc, chỉ há miệng chờ được đút. Giang Khả Chu chẳng còn cách nào, đành phải tự tay đút thuốc cho anh , rồi còn để anh uống mấy ngụm nước từ tay mình: “Gọi điện cho Tiểu Lưu tới đón anh nhé?”
“Về làm phiền người ta làm gì?”
À ha, không làm phiền người khác thì là ở lại làm phiền tôi, nghe cũng hợp lý đấy.
Diệp Tranh dùng ánh mắt kiểu “có ý kiến thì để nó thối rữa trong bụng đi” nhìn cậu: “Tối nay tôi không đi, ở lại đây ngủ.”
Giang Khả Chu gật đầu, dù trong lòng không tình nguyện.
Cậu lấy ra mấy bộ quần áo của Diệp Tranh để lại trước chuyến công tác mà chưa kịp dọn, lại mở đồ dùng rửa mặt mới cho anh, còn nhường luôn phòng ngủ chính cho bệnh nhân. Diệp Tranh đánh răng rửa mặt xong, vô cùng thành thạo bước vào phòng, má sốt đến đỏ bừng, nằm trên giường được Giang Khả Chu đắp chăn dày kín mít.
Cậu tắt đèn trần, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ màu vàng mờ mờ ở đầu giường. Khuôn mặt nghiêng của người đàn ông nằm lọt giữa gối và chăn bất ngờ lộ ra vẻ đẹp yên tĩnh, mệt mỏi khiến cho khí chất sắc bén ngày thường bị che khuất, ánh đèn cũng khiến những đường nét sắc sảo kia trở nên mềm mại hơn, môi mím chặt như thể khiến người ta không kiềm được muốn đưa tay vuốt nhẹ một cái. Giang Khả Chu khẽ thở dài, đắp lại mép chăn cho anh, đặt một ly nước lên tủ đầu giường, chuẩn bị đi sang phòng khách ngủ.
Ngay khoảnh khắc cậu đứng dậy, Diệp Tranh lập tức túm lấy tay cậu.
Giang Khả Chu bị anh kéo ngồi bệt xuống mép giường, lập tức gỡ tay anh ra khỏi cổ tay mình, nhét lại vào trong chăn: “Đừng quậy nữa. Sao thế?”
Diệp Tranh dùng giọng mũi mềm nhũn, yếu ớt đến chẳng hợp với phản xạ nhanh nhẹn ban nãy mà nói:
“Tôi đau đầu… em giúp tôi xoa xoa được không?”