Trần Bảo Hương cảm thấy con người thật sự là một loài động vật kỳ lạ, chuyện của mình thì không lo cho xong, lại cứ thích đi lo chuyện của người khác.
Ấy là, nàng với Trương Tri Tự không thành hôn cũng không sinh con, bản thân nàng còn chưa sốt ruột, mà đã khiến văn võ cả triều đình sốt sắng cả lên. Ngày nào cũng xếp hàng khuyên can nàng, nói rằng dù thế nào cũng phải nuôi một đứa trẻ, nếu không thì nàng không thể nào truyền lại được chức tước.
Trần Bảo Hương phiền không thể tả.
Nàng không thể nào thản nhiên bước lên cùng một con đường sau khi biết nguyên nhân cái chết của mẹ ruột, cũng không thấy việc thành hôn hay không có ảnh hưởng gì đến nàng và Trương Tri Tự.
Nhưng nàng vẫn do dự không biết có nên về hỏi ý kiến của Trương Tri Tự hay không, dù sao thì cuộc sống là của hai người, nàng cũng không thể quá độc đoán chuyên quyền.
Kết quả là hôm ấy vừa về đến nhà, nàng đã thấy có hai đứa trẻ gầy gò đang đứng trong nhà.
Trương Tri Tự xòe tay về phía nàng với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngân Nguyệt đến Tương Châu trị ôn dịch, mang về hơn một trăm đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Gửi đến từng nhà, ta không còn cách nào khác, đành nhận hai đứa này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play