Cả Đại Thịnh đều biết Trần Bảo Hương công cao hơn chủ, Hoàng thái nữ sắp kế vị đương nhiên cũng rõ mười mươi.
Nàng ta quỳ một nửa người trước giường của mẫu đế, trầm giọng hỏi: “Là minh sát, hay là ám sát?”
Mẫu đế đánh nàng ta một cái: “Con tưởng chỉ bằng một mình con là có thể ngồi vững trên giang sơn này sao? Các nước láng giềng xung quanh đều như hổ rình mồi, bao nhiêu năm nay nếu không có Trần Bảo Hương trấn giữ, bọn chúng liệu có còn năm năm triều cống, không xâm phạm biên giới không?”
Ánh mắt của Hoàng thái nữ thoáng chốc trong veo trở lại: “Vậy, nhi thần nên phong thưởng cho bà ta thế nào ạ?”
Mẫu đế lắc đầu: “Cũng không cần, nàng ta tuy không có lòng phản nghịch, nhưng quá phô trương, khó tránh khỏi có kẻ mượn danh nàng ta gây rối triều đình. Con cứ thỉnh thoảng cho nàng ta một rương bạc là được, nàng ta không có sở thích nào khác, chỉ thích mỗi thứ đó.”
Hoàng thái nữ suy tư gật đầu: “Thế còn nam sắc thì sao ạ?”
Mẫu đế lắc đầu: “Đừng có dòm ngó hậu viện của nàng ta, Trương Phượng Khanh xưa nay chưa bao giờ là người dễ chọc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT