Cùng Bích Không ăn một bữa cơm thịnh soạn, lại nhận được thư bổ nhiệm do Lại bộ gửi xuống, Trần Bảo Hương bỗng cảm thấy trời quang mây tạnh, ngay cả không khí xung quanh cũng thơm tho hơn nhiều.
Những đồng liêu trước kia toàn mày ngang mắt dọc, sau khi nàng khoác lên mình bộ khôi giáp của thống lĩnh cấm quân, cuối cùng cũng học được cách nở với nàng một nụ cười phải phép.
Mấy lão thần vẫn luôn cản trở nàng đưa linh cữu của Diệp bà bà về thượng kinh cuối cùng cũng đã ngậm miệng.
Ngay cả mấy vị thúc bá nhà họ Trương, khi gặp nàng cũng chủ động đến hàn huyên.
Trần Bảo Hương không khỏi cảm khái: “Con người ta vẫn là nên bước lên cao.”
“Lão đại, chúng tôi đều hiểu đạo lý này.” Phùng Hoa ở phía sau thở hồng hộc, “Nhưng trời còn chưa sáng mà, chúng ta nhất định phải đến đây leo núi sao?”
Dãy núi trong ánh bình minh lộ ra hình dáng đen sẫm, Triệu Hoài Châu, Vương Ngũ, Hàm Tiếu và những người khác nối thành một hàng dài trên đường, ai nấy đều thở không ra hơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play