Giải khóa phòng tân khách
Ngoài dự đoán.
Con chó chăn cừu biến dị kia sau khi nghe xong, không hề do dự, trực tiếp đi theo sau lưng cô vào khách sạn.
Lục Anh Vũ thì như về nhà, vừa bay vừa nói mấy câu quen thuộc:
“Tiểu tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp!”
“Người tốt cả đời bình an!”
“Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!”
Chốc lát lại lượn quanh tai con chó chăn cừu hét to:
“Mệt chết lão tử lạp! Mệt chết lão tử lạp!”
Cố Niệm thầm nghĩ: Con anh vũ này cũng thông minh phết, biết khoe khoang, còn biết nịnh nọt lấy lòng người.
Dưới mái hiên sau viện.
Cô đổi một tấm nệm dày, cùng một ít vật dụng từ cửa hàng như bông gòn, băng gạc… rồi bắt đầu xử lý vết thương cho con chó chăn cừu.
Cô giúp nó cầm máu, khử trùng, bôi thuốc bằng một ống dịch tinh lọc để tránh độc tố lan sâu vào trong.
Bận rộn nửa tiếng, cuối cùng cũng xử lý xong.
Con chó chăn cừu to lớn nằm yên trên nệm, cả quá trình vô cùng ngoan ngoãn, không rên lấy một tiếng.
Nó dùng đôi mắt ướt sũng nhìn cô chăm chú.
Cố Niệm mềm lòng, khẽ xoa đầu nó, thở dài:
“Ngươi nói xem, thật là thảm mà. Toàn thân đều là vết thương, gầy trơ cả xương, sờ vào chỉ thấy xương cộm.”
Nghỉ một lúc, cô cẩn thận mở lời:
“Nếu ngươi chịu theo ta, đảm bảo ngày nào cũng ăn no, thân thể cũng sẽ khỏe mạnh lên.
Đến lúc đó, đừng nói là cắn kiến, ngay cả con Tiểu Hồng nhà ta, ngươi cũng có thể đánh thắng!”
Cô liếc nhìn con vẹt nhỏ rồi nói tiếp:
“Còn cả đồng bọn nhỏ của ngươi, nhìn đi, lông nó cũng không còn tươi sáng, xám xịt hết cả rồi.”
Con anh vũ nghiêng đầu nhìn một vòng, mắt đậu xanh tròn vo đảo qua đảo lại.
Cố Niệm cười:
“Nhưng nếu đi theo ta, mọi chuyện sẽ khác hẳn nha! Ngày ngày được ăn no, tâm trạng tốt, không phải lo bị bắt nạt.
Nó chắc chắn sẽ càng lúc càng xinh đẹp, còn ngươi thì sẽ càng thêm to lớn, uy vũ, anh dũng khí phách!”
“Nào, đề nghị của ta không tệ phải không? Có muốn ở lại không?”
Lời vừa dứt, con chó chăn cừu ngẩng đầu lên, gâu một tiếng: “Uông!”
Cố Niệm ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Ngươi đồng ý?!”
“Uông!” – Lần này không chỉ đáp lại mà còn chủ động vươn đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Con vẹt nhỏ cũng bay một vòng rồi đậu lên vai cô.
“Đồng ý! Đồng ý!”
Cố Niệm mừng rỡ khôn xiết.
“Tốt quá rồi! Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho các ngươi!”
Nói xong cô mới nhớ ra: nói chuyện nửa ngày, vẫn chưa chuẩn bị đồ ăn.
Lập tức cô thực hiện lời hứa: mua hai túi thức ăn chó và vẹt từ cửa hàng, cùng với nước sạch cho chúng.
Cô đặt tên cho hai bé.
Vẹt xanh gọi là Thúy Thúy, con chó chăn cừu biến dị gọi là Hắc Thất.
Cố Niệm từng muốn nuôi thú cưng, nhưng lớn lên trong cô nhi viện nên điều kiện không cho phép. Sau khi trưởng thành đi làm thì công việc bận rộn, thường xuyên đi công tác, dù muốn nuôi cũng chẳng có thời gian chăm sóc.
Không ngờ sau khi đến tận thế này, mong ước lại dễ dàng thực hiện như vậy.
Nhìn 2 con vật nhỏ đáng thương, cô thầm nghĩ:
"Ta nhất định phải nuôi chúng thành đứa trẻ tốt nhất!"
Cùng lúc đó –
“Đội trưởng, Tần Mặc bị thương, chúng ta không thể cứ thế bỏ rơi hắn!”
Cố Nhu chau mày, vẻ ngoài lo lắng nhưng dưới chân lại đứng im, không hề nhúc nhích.
Trình Vĩ vừa thao tác thổ trùy đập tan tang thi, vừa tức giận gào lên:
“Bây giờ là lúc nói chuyện đó sao! Chết tiệt, sao lại có nhiều tang thi thế này!”
Đội Ám Ảnh vốn có vật tư dồi dào, định nghỉ ngơi một vòng, không ngờ lại bị chính phủ lâm thời giao cho một nhiệm vụ.
Bắt mười con sí nhĩ thỏ, có thể đổi được một lọ Bích Thanh Tuyền.
Thứ này cực kỳ quý giá, có tác dụng quan trọng trong việc nâng cấp dị năng:
– Giảm đau đớn
– Giảm cảm xúc tiêu cực khi đột phá
– Ngăn nổ dị năng
Trình Vĩ là dị năng giả hệ thổ cấp 4, gần đây có xu hướng thăng cấp nên dù thế nào cũng muốn đi lấy cho bằng được.
Tang thi từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, giết mãi không hết.
“Đội trưởng, chịu không nổi nữa rồi!”
Trình Vĩ cắn răng, ra lệnh: “Rút lui!”
Cố Nhu được bảo vệ ở giữa, theo dòng người rút lui, ánh mắt trở nên tối tăm khó đoán.
10 phút trước, 1 con tang thi bất ngờ lao về phía cô. Trong lúc hoảng loạn, cô theo bản năng kéo người bên cạnh ra chắn – người đó chính là Tần Mặc.
Khi kịp phản ứng thì Tần Mặc đã bị vây kín, còn cô thì đã bị người khác kéo chạy.
Giờ đây nhìn nơi đó toàn là tang thi, không còn thấy bóng dáng Tần Mặc đâu nữa.
Cố Nhu nhẹ nhàng thở phào:
"Như vậy chết rồi cũng tốt, dù sao còn hơn là trở thành kẻ ngáng đường mình."
Không thể trách cô – ai bảo đời này người trọng sinh lại là cô?
Tần Mặc cắn răng chém xuống con tang thi cuối cùng.
Dị năng cạn kiệt, đầu đau như kim châm. Không biết qua bao lâu, hắn dường như nghe thấy giọng Tiểu Võ:
“Tần ca! Sao ngươi lại ở đây? Trình Vĩ chết tiệt kia! Gắng gượng chút nữa, ta đưa ngươi ra ngoài!”
Cố Niệm đang nằm trên ghế lắc nghỉ ngơi thì mơ hồ nghe thấy tiếng động, nhưng vẫn lười nhúc nhích.
“Tần ca, kiên trì chút nữa!”
“Xong rồi, ta hoa mắt rồi, cư nhiên thấy… một cái khách sạn?!”
Tiểu Võ bi thương lẩm bẩm.
“Chắc là do ta trúng ảo giác… Tần ca, ngươi thấy được khách sạn này không?”
Tần Mặc khó nhọc mở miệng: “Thật đấy… vào đi…”
Tiểu Võ chớp mắt ngu ngơ, vội vàng khiêng Tần Mặc vào trong, lớn tiếng gọi: “Có ai không? Có ai ở đây không?!”
Cố Niệm giật mình ngồi bật dậy, ngáp một cái:
“Có, ở đây.”
Lại thấy một người đầy máu, nội tâm cô cũng chẳng còn gợn sóng gì nữa.
Ở mạt thế mở khách sạn, thật giống như đang mở bệnh viện vậy.
“Hoan nghênh đến với khách sạn Khải Minh. Có cần hỗ trợ gì không?”
“Thật là khách sạn?!” – Tiểu Võ sững sờ.
Cố Niệm lịch sự mỉm cười.
Người đàn ông đầy máu mở miệng:
“Ta cần một nơi an toàn.”
“Không thành vấn đề. Khách sạn ta rất an toàn. Hiện còn hai phòng đơn tiêu chuẩn – 201 và 203. Qua đêm cần trả 1 viên tinh hạch cấp 1.”
Tiểu Võ bán tín bán nghi:
“Ngươi chắc là chỗ này an toàn thật? Chúng ta vừa bị tang thi rượt ——”
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Cố Niệm, Tần Mặc kéo tay hắn lại, ra hiệu nhìn ra ngoài.
Tiểu Võ theo ánh mắt nhìn ra, rồi trợn tròn mắt.
Cửa khách sạn chẳng biết từ khi nào mọc lên một gốc Huyết Diễm Đằng, đang nhàn nhã đùa nghịch với đám tang thi.
– Hút máu
– Phun lửa
– Thu tinh hạch vào túi
Tất cả quá trình đều diễn ra trơn tru, như máy móc đã lập trình sẵn.
1 con tang thi nhào tới lập tức bị hất văng.
Khó trách cửa khách sạn sạch như li.
Tiểu Võ im bặt, quay đầu nhìn lại Cố Niệm, trong mắt đã có thêm mấy phần kính sợ.
Lúc này mới để ý – nữ chủ khách sạn da trắng như ngọc, tóc đen mượt, ngũ quan tinh xảo.
Đặc biệt là đôi mắt chó to tròn ngây thơ vô tội, biểu cảm tuy có chút lạnh lùng nhưng vẫn khiến người khác thấy mềm lòng.
Không ngờ lại là một giả heo ăn thịt hổ chính hiệu.
“Lão đại – à không, bà chủ! Hai phòng, chúng ta lấy hết!”
【 Chúc mừng! Tiếp đãi thành công hai khách nhân. Nhận 2 viên tinh hạch cấp một, thưởng 1000 tích phân! 】
【 Phòng khách hiện đủ số lượng, hệ thống mở khóa nâng cấp phòng! Thưởng tủ lạnh nhiệt độ ổn định vĩnh viễn *1! 】
Giải khóa liền 1 gian phòng, Cố Niệm chẳng vui mừng bao nhiêu, chỉ lặng lẽ thở dài.
Cô lại phải bắt đầu cuộc đời dọn dẹp gian khổ nữa rồi.
Cô vào cửa hàng, bỏ ra 3000 tích phân mua 3 cái robot quét dọn.
Còn mấy loại robot công nghệ cao khác thì cửa hàng chưa mở khóa, chắc cũng chưa mua nổi.
Thôi, từ từ mà làm. Dù sao cũng không cần tranh công trạng – chỉ cần sống theo ý mình là được rồi.