Phần 4 – Chương 4: Hắc đức mục cùng lục anh vũ
Cố Niệm kiểm lại chiến lợi phẩm — tổng cộng 12 viên tinh hạch.
Huyết Diễm Đằng, do hấp thu năng lượng từ sách thực vật, đã mở rộng phạm vi hoạt động. Nhưng giờ đây, do rời khỏi vùng tụ năng lượng, phạm vi của nó lại thu hẹp, chỉ có thể di chuyển quanh khách sạn.
Cố Niệm ra lệnh cho nó:
“Không được chủ động tấn công con người. Ngoại trừ tang thi.”
【Thành công lấy ra “dịch tinh lọc cơ sở” *12!】
Cô đưa cho Tiểu Hồng một ống dịch tinh lọc. Trong chớp mắt, màu sắc của nó rực rỡ hơn hẳn, trông thuận mắt ra nhiều.
Tiểu Hồng vui vẻ phun ra một luồng lửa đỏ. Chỉ tích tắc, mảnh đất trống trước mặt lập tức bốc cháy rừng rực.
Cố Niệm: “…”.
Hình như… càng nguy hiểm hơn rồi?
Phương Hữu Vi vừa bước xuống lầu thì trông thấy cảnh tượng đó — trợn tròn mắt sững sờ.
Một thiếu nữ mảnh mai, vậy mà có thể điều khiển được thực cấp cao?!
Lần đầu tiên hắn gặp được lão đại song dị năng, thực lực còn kinh khủng như vậy!
Cố Niệm quay lại, thấy hắn đứng đờ người, liền xách túi bước tới hỏi:
“anh xuống lầu à? Mấy con tang thi quanh đây đã bị dọn sạch rồi. Cần giúp gì thêm không?”
Phương Hữu Vi như bừng tỉnh, xua tay liên tục:
“Không không không! Là ta phải cảm ơn cô! Nhờ có cô, ta và Nguyệt Nguyệt mới thoát được nguy hiểm. À đúng rồi…”
Hắn bối rối gãi đầu, lấy trong túi ra vài viên tinh hạch và một gốc thảo dược đỏ rực:
“Ta từ căn cứ ra ngoài, định tìm Viêm Dương thảo chữa bệnh cho nữ nhi. Sợ chết dọc đường, nên mang con bé theo. Không ngờ lại gặp được cô cứu giúp. Đây là chút tinh hạch và cây thảo này, xem như thù lao… Nếu không đủ, ta có thể bù sau…”
Trong túi hắn có ít nhất bảy tám viên tinh hạch.
Cố Niệm cười nhẹ, ngắt lời:
“Không cần. Chúng ta vào trong rồi nói chuyện.”
Vừa bước vào khách sạn, không khí trở nên trong lành, dịu mát.
Phương Hữu Vi khẽ liếm môi khô, ánh mắt bất giác nhìn về phía máy bán hàng tự động — nước suối đóng chai, mì gói, bánh nén… sạch sẽ và ngăn nắp.
Hắn cố gắng dời ánh mắt đi, nhưng vẫn nghe thấy Cố Niệm nhắc đến chuyện chi phí điều trị:
“1 viên tinh hạch hơi ít. Hay thêm 2 viên nữa là được. Ta không dám chắc sẽ chữa dứt điểm. Còn Viêm Dương thảo, anh nên giữ lại.”
Trong lòng Phương Hữu Vi, 3 viên tinh hạch đổi lại một lần trị liệu — quả là chiếm được tiện nghi lớn!
Hắn cảm kích không biết nói gì, chỉ không ngừng cúi đầu cảm tạ.
“Không cần khách sáo.” — Cố Niệm đáp. — “Ta tên Cố Niệm. Nếu 2 người muốn nghỉ lại, có thể dùng tinh hạch thanh toán phòng. 1 viên tinh hạch loại của anh tương đương 100 tích phân. Phòng đơn 60 điểm, phòng đôi 202 là 80 điểm. Phần còn dư, có thể dùng mua đồ ở máy bán hàng, hoặc nạp vào thẻ.”
Phương Hữu Vi há hốc miệng:
“Ý cô là… 1 viên tinh hạch đủ trả tiền phòng và còn mua được nước với mì gói?!”
“Không sai.” — Cố Niệm gật đầu. — “anh muốn làm thẻ khách sạn không?”
“Làm! Làm ngay!”
5 phút sau.
Phương Hữu Vi ôm một đống nước uống và mì gói lên lầu, tay cầm chặt 2 tấm thẻ khách sạn.
Thẻ được làm bằng hợp kim kiên cố, ánh lên sắc xám bạc mát lạnh. Mép thẻ có khảm hoa văn xanh lục, giữa mặt trước khắc một hình cây leo đang phát sáng.
Góc phải là một màn hình mini, hiển thị:
【Tên: Phương Hữu Vi】
【Phòng: 202】
【Tích phân: 500】
Mặt sau là sơ đồ khách sạn đơn giản, tiện tra cứu.
Cầm thẻ trong tay, hắn cảm thấy như đang nắm giữ cả một tòa thành an toàn.
Tích.
Cửa phòng mở ra.
Phương Nguyệt nửa nằm trên giường, mừng rỡ kêu lên:
“Ba ba! Có phải ba gặp chị Cố rồi không? Oa! Mì gói kìa!”
Phương Hữu Vi nở nụ cười nhẹ nhõm:
“Gặp rồi. Tối nay chúng ta ngủ lại đây. Không cần vất vả chạy đi chạy lại nữa.”
“bà chủ Cố thật tốt! Chúng ta phải nhớ ân tình của cô ấy, biết chưa?”
“Biết chứ! Ba ba, vừa nhìn thấy chị Cố, con đã biết chị ấy không giống người thường!”
Phương Hữu Vi xoa đầu con gái, cười:
“Nguyệt Nguyệt, con nhìn xem, những thứ này đều đổi bằng tích phântích phân.”
“tích phân là gì? Giống tích phân ở căn cứ sao?”
Hắn kiên nhẫn giải thích. Sau đó, dùng nước nóng từ khách sạn pha mì. 2 cha con cùng ăn, trong lòng cảm thấy chưa từng thỏa mãn như vậy.
Con gái ngủ rồi.
Phương Hữu Vi tắm một trận đã đời — là lần đầu tiên sau mạt thế, hắn được tắm bằng nước ấm sạch sẽ, không mùi hôi.
Máy giặt công cộng chỉ mất 1 điểm, giặt sạch, khử trùng và hong khô trong 10 phút.
Quá thần kỳ. Quá không thể tin nổi.
Hắn quyết định — mai sẽ không quay lại căn cứ. Ở lại đây đánh tang thi kiếmtích phân, đợi con gái khỏi hẳn rồi tính tiếp.
【Chúc mừng! Gieo trồng Viêm Dương thảo *1 thành công!】
【Chúc mừng! Gieo trồng Huyết Diễm Đằng *1 thành công!】
Cố Niệm đổi hai chậu hoa trong cửa hàng, dùng dịch tinh lọc xử lý đất trước khi gieo.
Viêm Dương thảo nhanh chóng mọc mầm, đỏ hồng rực rỡ. Huyết Diễm Đằng thì không phản ứng — có vẻ cần thêm thời gian.
Cô gắp miếng thịt kho tàu, má phồng lên suy nghĩ.
Cơm hộp 100 điểm đúng là không uổng phí — hương vị tuyệt vời.
Đúng lúc ấy — bên ngoài có tiếng động.
Theo sau là một trận âm thanh sắc nhọn:
“Sát cẩu lạp! Cứu mạng a!”
Một bóng màu xanh lá xoẹt qua trước mắt cô — rực rỡ như 3D lập thể, miệng liên tục gào thét:
“Cứu mạng lạp! Cẩu chết lạp! Sát cẩu lạp!”
Cố Niệm chưa kịp nuốt miếng thịt, tai bị âm thanh kích thích đến ong ong.
Một con vẹt xanh lục đuôi dài đang bay vòng quanh đầu cô, la hét:
“Người xấu! Thấy chết không cứu! Đại phôi đản!”
Cố Niệm: “…”.
Tính tình con vẹt này thật sự ác liệt.
Ngoài cổng khách sạn không xa, 3 con kiến kim loại đang vây đánh 1 con chó chăn cừu.
Kiến to bằng quả bóng rổ, cử động nhanh như chớp, răng sắc nhọn lao tới.
Chó chăn cừu né không kịp, liền bị cắn trúng một mảng thịt lớn. Nó gầm lên, phản công — khiến một con kiến gãy chân.
Rõ ràng là dị năng hệ sức mạnh.
Nhưng nó đang bị bốn phía bao vây, đuối sức. Trên đuôi đã có vết cháy sém.
Cố Niệm trừng lớn mắt — Tiểu Hồng lại lén phun lửa vào cái đuôi chó!
Hóa ra là bốn đánh một!
Thêm con vẹt này quấy rối bên tai… thật khó chịu nổi.
“Tiểu Hồng! Quay sang phun mấy con đối diện!”
Nghe thấy mệnh lệnh, Tiểu Hồng run lên, lập tức chuyển hướng, phun ra ngọn lửa đỏ rực diệt sạch ba con kiến.
Con chó đứng run run, máu nhỏ xuống nhuộm hồng cả bộ lông.
Đôi mắt nó nhìn cô — sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng.
Cố Niệm bị ánh mắt ấy chạm tới, trong lòng chấn động.
Lần đầu tiên, cô thấy được ánh nhìn nhân tính hóa đến vậy từ một động vật.
“Cây Huyết Diễm Đằng là của ta. Nó hơi nghịch, ta thay nó xin lỗi.
Ta không có ý làm hại ngươi. Ngươi đang bị thương, còn chảy máu. Nếu đồng ý, vào đây ta giúp ngươi xử lý vết thương.”