Chương 15: Hồng Nhất phát uy, thu thập nhân tra

Một đêm trôi qua, cánh cửa gỗ của khách sạn vẫn nguyên vẹn, không chút tổn hại.

Khỉ ốm ngồi bệt bên cạnh, thở dài:

“anh Đao, hay là… bỏ đi thôi?”

Đao Sẹo gầm lên, tức tối:

“Bỏ cái rắm! Đêm qua đã phí nửa ngày dùng dị năng ở đây, sao có thể để mất mặt mà quay về tay trắng được!”

Hắn hậm hực nhổ nước bọt:

“Con mẹ nó, cái cửa này sao khó phá quá vậy!”

Khỉ ốm đói lả, bụng réo ầm, ánh mắt bối rối:

“Vậy giờ làm sao đây? Cứ chờ tiếp à?”

Không riêng gì cửa gỗ, cả khách sạn dường như là tường đồng vách sắt. Bọn họ thử công kích khắp nơi mà không gây ra nổi một vết xước. Từ bên trong cũng không có tiếng động, khiến Khỉ ốm nghi ngờ bên trong căn bản chẳng có ai.

Một người phụ nữ tóc ngắn, dáng người đẫy đà, tựa nửa thân vào tường, hờ hững nhìn đàn tang thi ngoài xa:

“Chờ thêm đi. Cảm giác chỗ này có gì đó rất lạ, nói không chừng trong đó có cá lớn.”

Ngay lúc ấy, “kẽo kẹt”—cửa gỗ mở ra.

Một thiếu nữ tóc đen xõa tung, mặc hoodie trắng rộng thùng thình, chân đi dép lê, mắt vẫn lờ đờ buồn ngủ xuất hiện. Bên cạnh cô là một con chó màu đen, ánh mắt sắc bén như dã thú, lạnh lẽo nhìn đám người.

Đao Sẹo huýt sáo đầy háo sắc, bật dậy, mắt sáng rực:

“Chậc, cao cấp quá ta! Hôm nay vận khí chúng ta thật tốt!”

Cố Niệm ngáp dài, mắt lim dim hỏi:

“Vậy sao?”

Rắc!

Một giây sau, Đao Sẹo cảm thấy cổ bị siết chặt, như có một con rắn quấn chặt lấy. Hắn hoảng loạn kéo cổ, đôi mắt trợn to, lắp bắp không ra hơi.

Đám người hoảng hốt chưa biết phản ứng thế nào thì hắn đột nhiên được thả ra, ngã vật xuống đất, ho sặc sụa.

Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Thiếu nữ kia vẫn thản nhiên như không, Hồng Nhất quấn trên cổ tay cô, trông giống như một chiếc vòng tay đỏ xinh đẹp, nhưng đầy sát khí.

Cố Niệm cười nhàn nhạt:

“Bây giờ đầu óc tỉnh táo chưa?”

Đao Sẹo không đáp, trừng mắt giận dữ rồi gào:

“Lên!”

Ánh mắt hắn nhìn về phía một thiếu niên đang đứng phía sau. Thiếu niên cúi đầu, mặt bị tóc che khuất.

“Lê Trần! Mày quên chị mày rồi hả?!”

Câu nói chưa dứt, Lê Trần bỗng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu. Đao Sẹo thét lên thảm thiết, máu tươi trào ra từ mắt và mũi. Hắn ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng gào mắng:

“Thằng ranh! Tiểu tạp chủng! Tao phải giết mày!”

Cùng lúc đó, Khỉ Ốm lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho những người còn lại trong tiểu đội.

Mấy kẻ kia nhìn thì như đang định ra tay với thiếu niên, nhưng thực chất lại đồng loạt lao về phía Cố Niệm.

Cố Niệm nheo mắt, khóe môi khẽ cong, như cười mà không cười.

“Chiêu trò này… quá non.”

Lê Trần nhắm mắt, tuyệt vọng nghĩ:

“Chết rồi cũng tốt, ít ra có thể gặp lại chị.”

Nhưng đau đớn không tới.

Khi mở mắt, hắn kinh ngạc thấy một gốc cây Huyết Diễm Đằng khổng lồ đã cuốn sạch đám người kia, hút khô máu đến thành xác khô.

Chỉ còn lại một người phụ nữ—“Hồng tỷ”—quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục:

“Thật sự xin lỗi, là tôi sai rồi! Tôi có mắt như mù, không biết ngài là cao nhân, không nên chọc giận ngài! Cầu xin ngài, nể tình chúng ta đều là phụ nữ, tha cho tôi một con đường sống!”

Lê Trần lao tới, giận dữ hét:

“Cô đáng chết! Chính cô lừa biết bao thiếu nữ, chị tôi cũng bị cô hại chết! Cô cùng đám Đao Sẹo đều đáng chết!”

Hồng tỷ run rẩy, lặp lại lời biện hộ:

“Không phải do tôi! Tôi bị ép!”

Cố Niệm lạnh lùng:

“Những lời này, giữ lại mà nói với những thiếu nữ bị hại đi.”

Hồng tỷ mặt tái mét, giây tiếp theo đã bị Huyết Diễm Đằng cuốn thẳng lên không trung.

Cô ta trơ mắt nhìn máu mình bị hút cạn từng chút một, không thể phản kháng.

Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, Hồng tỷ chợt nhớ đến thiếu nữ trẻ từng chết dưới tay mình — ánh mắt hoảng sợ đến tận cùng, tiếng kêu thảm thiết như xé rách lồng ngực, rồi lặng lẽ tắt thở trong tuyệt vọng.

“Không!”

Tiếng gào cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng.

Một luồng hỏa diễm bùng lên, nuốt trọn tất cả những gì vừa diễn ra — thi thể, máu, tiếng thét... tất cả hóa thành tro bụi.

Khi ngọn lửa rút lui, ngoài thiếu niên kia ra, nơi đó chỉ còn lại một nam nhân đeo kính đang run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, toàn thân bất động.

Hắn lắp bắp:

“Tôi… tôi chưa từng giết người! Là bọn họ ép tôi… tôi chỉ là không gian hệ dị năng giả…”

Lời hắn nói gần như giống hệt Hồng tỷ lúc trước, càng khiến hắn thêm hoảng loạn. Miệng lắp bắp không ngừng giải thích:

“Tôi nói… tôi nói đều là thật! Tôi là dị năng giả hệ không gian mà, tôi không có lừa ai cả…”

Lý Do khẩn trương đến mức suýt khóc, bắp chân run cầm cập, nhìn Cố Niệm như thể cô là mãnh thú khát máu vừa bước ra từ hồng thủy tận thế.

Cố Niệm nheo mắt quan sát hắn kỹ lưỡng, trong khi thiếu niên bên cạnh cũng gấp gáp mở miệng:

“anh Do không giết người! Anh ấy chỉ giúp giữ vật tư thôi! Chúng tôi đều bị Đao Sẹo ép buộc phải gia nhập tiểu đội này…”

Thật sự rất thảm.

Cố Niệm gật đầu, sau đó thu lại toàn bộ vật tư cướp được từ bọn họ, kể cả tinh hạch giấu trong đầu.

sau đó quay sang hai người:

“ai thấy cũng có phần. Có muốn chia cho mỗi người hai viên tinh hạch không?”

Hai người trố mắt, không hiểu sao diễn biến lại thành chia chiến lợi phẩm.

Lê Trần lắc đầu:

“Không cần đâu. Vừa rồi… cảm ơn chị đã cứu em.”

Cố Niệm mỉm cười:

“Vậy các cậu có muốn đến khách sạn của tôi ở thử không?”

【 Chúc mừng! Tiếp đãi thành công 2 vị khách nhân, nhận được một bậc tinh hạch ×2, thưởng 1000 tích phân! 】

【 Chúc mừng! Đã tiếp đãi đủ 10 vị khách, thưởng: 10 bộ quần áo giữ nhiệt, 10 mặt nạ bảo hộ! 】

【 Đạt điều kiện nâng cấp khách sạn lên cấp 2. Có muốn nâng cấp ngay không? 】

Cố Niệm từ chối nâng cấp ngay lập tức. Giờ cô muốn tiếp đãi 2 khách mới trước.

Lý Do ngỡ ngàng khi thấy nơi này thật sự là một khách sạn.

Vừa bước vào, hắn không dám dùng giày bẩn giẫm lên sàn quá sạch sẽ.

Máy bán hàng đầy đủ đồ ăn, nước uống. Bên cạnh còn có máy lọc nước kèm ly giấy dùng một lần.

Cố Niệm chủ động nói:

“Các cậu có thể uống chút nước trước.”

Máy lọc là thứ cô mới đổi hôm qua, để khách có thể uống nước ấm khi trời lạnh.

Lê Trần ngồi đọc bảng thông báo do cô viết. Nhìn giá đổi vật phẩm bằng tinh hạch, cậu kinh ngạc.

Một viên tinh hạch cấp một đổi được 20 gói mì ăn liền—đủ cho cậu và bà nội sống 3 ngày!

Cố Niệm đánh giá cậu thiếu niên gầy gò, rách rưới, trông như chỉ cần gió thổi là bay mất.

Giọng cậu thanh, nhỏ nhưng kiên quyết:

“Nếu trả đủ phí phòng, tôi có thể ở lâu dài không?”

Cố Niệm gật đầu:

“Đương nhiên là được.”

Lê Trần ngẫm nghĩ, chỉ vào căn nhà nát bên cạnh:

“Chỗ đó cũng là của chị sao?”

Cố Niệm lắc đầu:

“Không, chỉ có khách sạn này thôi.”

Cả khu phố đa phần là nhà sập. Những căn còn nguyên thường chỉ là một tầng tiệm nhỏ. Bên cạnh khách sạn cô vốn là một cửa hàng tiện lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play