Tác giả: Vũ Trụ Siêu Nhân
“Không đàn bà nhi, rất đàn ông.”
Kẻ cầm đầu của lũ trùng kia giọng nói đều run rẩy không ngừng. Cái này gọi là gì, cái này gọi là oan gia ngõ hẹp, cũng trách bọn họ ngày thường quá lắm lời, vậy mà lại buột miệng nói bậy về sát thần như vậy.
Bọn họ cố gắng nặn ra nụ cười nịnh nọt, chỉ là nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc: “Hai ngươi là đàn ông của đàn ông, là chúng ta mắt mù! Chúng ta đáng bị đánh!”
Nói đoạn, chúng dùng tay vỗ vỗ miệng mình, thái độ nhận lỗi vô cùng tốt đẹp.
“Đàn ông? Ta là tiểu ca nhi!” Giọng Phương Hòe có chút lạnh.
Sáu con trùng ngây ngẩn cả người, lúc này bọn họ mới ngẩng đầu đánh giá Phương Hòe. Dáng người cường tráng, ngũ quan tuấn tú, là một công tử diện mạo không tồi, với điều kiện là họ phải bỏ qua cái ca nhi chí mờ nhạt kia.
Một câu "ngọa tào" mắc kẹt trong lòng không lên được cũng không xuống được.
Tiểu ca nhi này sao lại lớn lên còn ra dáng nam nhân hơn cả nam nhân vậy chứ, thật sự không trách bọn họ, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy được viên ca nhi chí nhạt nhẽo kia.
Sắc mặt Triệu Vân Xuyên lạnh lùng: “Các ngươi đủ rồi đó, nhìn chằm chằm nam nhân của ta làm gì, các ngươi muốn làm gì?”
Làm cái rắm gì chứ!
Tiểu ca này sinh ra còn cao hơn bọn họ, nếu mà làm thật, phỏng chừng sẽ bị phản công lại. Nghĩ đến đây, bỗng dưng thấy mông căng thẳng.
“Không không không không không, không đúng không đúng, ta ta ta, chúng ta không có.”
“Không có là tốt nhất, quy củ cũ.”
Sáu con trùng thật sự sắp khóc rồi, cái này chẳng phải là thổ phỉ sao, thấy bọn họ một lần liền cướp bọn họ một lần, chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng mà có cách nào đâu?
Đánh lại không thắng!
Triệu Vân Xuyên nhướn mày: “Không tình nguyện sao?”
Cái này chẳng phải vô nghĩa sao? Có ai bị cướp tiền mà vẫn cam tâm tình nguyện, nhưng mà bọn họ không dám nói, sợ bị đánh.
Năm con rồng phía dưới đưa mắt ra hiệu cho Đại Long, mặc dù Đại Long thật sự sợ hãi, nhưng vẫn đánh bạo nói: “Ca, Xuyên ca, nếu không ngươi bỏ qua cho chúng ta một lần đi, chúng ta thật sự rất nghèo, còn có cả đại gia người muốn nuôi, số bạc này trên người chính là tiền ăn của mấy ngày, ngài xin thương xót được không?”
“Ý ngươi là không chịu đưa?”
“Không không không không không, không đúng không đúng, ta không phải ý này.”
Đầu Đại Long lắc như trống bỏi, phủ nhận vô cùng kiên quyết.
“Chính là hôm nay các ngươi chọc phu lang của ta không vui.”
“Chúng ta không phải cố ý, không phải cố ý.”
Triệu Vân Xuyên từ từ nói: “Ai gây chuyện thì người đó chịu trách nhiệm. Ta vốn dĩ định cầm tiền của các ngươi mua chút đồ vật để dỗ dành cậu, nếu các ngươi không muốn thì… Ta cũng chỉ có thể đổi cách khác để cậu vui vẻ.”
Đại Long cẩn thận hỏi: “Cách gì?”
Chỉ cần không bắt bọn họ bỏ tiền, tất cả mọi cách đều là cách tốt.
Triệu Vân Xuyên không trả lời lời Đại Long nói, ngược lại nhìn về phía Phương Hòe: “Hòe ca nhi, ngươi có muốn xem ném phi tiêu không, chính là loại hướng trên đầu đặt một quả táo, ta nhắm mắt lại ném?”
Phương Hòe gật gật đầu.
Cậu biết Triệu Vân Xuyên tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, nói những lời này cũng chỉ là để hù dọa nhóm người này thôi.
“Muốn xem, nhưng ta cũng muốn tự mình thử một chút, nhưng tay ta không chính xác, vạn nhất không cẩn thận đâm vào mắt, mũi, miệng thì làm sao bây giờ?”
Mấy con rồng thật sự biến thành mấy con trùng, run cầm cập.
“Cái này còn chưa phải đáng sợ nhất.” Triệu Vân Xuyên tiếp tục bổ sung một câu: “Ngươi nói vạn nhất không cẩn thận đâm trúng mệnh căn tử…”
Đại Long nổi giận: “Ngươi dám!”
Bọn họ quả thật sợ Triệu Vân Xuyên, nhưng đã bị người ta khi dễ đến mức này, lại không phấn khởi phản kháng, chỉ có thể bị người ta xoa bóp thành bánh nướng.
“Nếu ngươi dám động đến bọn ta, quan phủ sẽ vì chúng ta làm chủ.”
Triệu Vân Xuyên “xì” một tiếng cười: “Cái não rồng của ngươi sao lại không tốt lắm…”
Triệu Vân Xuyên tiến lên hai bước, dùng giọng chỉ mấy người có thể nghe thấy nhẹ giọng nói: “Nếu ta lén lút bắt các ngươi đi thì có ai biết không? Các ngươi đoán… Ta có làm được không?”
Sáu con rồng nuốt nước miếng, bọn họ biết, nam nhân trước mắt này có thể làm được.
“Ngươi uy hiếp chúng ta?”
“Đúng vậy!” Triệu Vân Xuyên cũng không phủ nhận: “Ta chính là đang trắng trợn uy hiếp các ngươi.”
Các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Sáu con rồng nhận mệnh: “Chúng ta đưa, tất cả đều cho ngươi được rồi.”
Sau đó chúng bắt đầu miễn cưỡng móc bạc ra. Đại Long quả thật không nói dối, trước kia còn có thể thấy chút bạc vụn, hôm nay trong tay tất cả đều là tiền đồng.
“Tất cả ở đây sao?”
“Thật sao?”
“Thật sự thật sự thật sự, hơn cả vàng thật là thật!”
Bọn họ không dám giả bộ, sợ con sói đội lốt cừu này ở trên đường cái lột quần áo bọn họ.
“Về sau quản được miệng các ngươi, đừng có tiện như vậy!”
Sáu con rồng tức giận nhưng không dám nói gì.
Triệu Vân Xuyên cầm ô và Phương Hòe rời đi.
Vừa rồi tuy hả giận, nhưng Phương Hòe vẫn có chút lo sợ: “Bọn họ sẽ không đi báo quan chứ?”
Cậu là một tiểu dân chúng cực kỳ thủ quy củ, chưa từng làm chuyện cướp bóc bên đường như vậy, tuy rằng… mấy người kia quả thật nhìn không giống người tốt.
Triệu Vân Xuyên lắc đầu: “Sẽ không, vì mấy chục cái tiền đồng, bọn họ sẽ không tự mình dính vào rắc rối, không có lời.”
Phương Hòe nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu ý tứ.
“Ngươi cho rằng tiền trong tay bọn họ là như thế nào mà có, chẳng phải là dọc phố thu tiền bảo kê mà có sao. Chiêu trò của bọn họ không sạch sẽ, ngày thường trốn tránh quan phủ còn không kịp, sẽ không tự mình dâng đến cửa đâu.”
Phương Hòe nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt rồi.”
Dọc đường đi bọn họ gặp không ít khất cái, mỗi khi gặp một người hắn liền bỏ năm văn tiền vào chén của họ, cho đến khi dùng hết mấy chục cái tiền đồng.
“Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử, ngươi chính là Bồ Tát sống, ông trời sẽ phù hộ ngươi.”
“Không cần khách khí, đều là ta đoạt được.”
Hả?
Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của khất cái, Triệu Vân Xuyên thong thả ung dung cùng Phương Hòe rời đi.
“Giúp bọn họ tích chút âm đức.”
“Tướng công thật tốt.”
Triệu Vân Xuyên đột nhiên dừng lại bước chân, vẻ mặt không thể tin được nhìn Phương Hòe: “Hòe ca nhi, ngươi vừa mới… gọi ta cái gì?”
Phương Hòe cúi đầu không nói lời nào, vừa mới là cậu càn rỡ, cậu vừa mới không phải cố ý, chỉ là buột miệng thốt ra gọi thành tướng công.
“Ta…”
Phương Hòe vừa định giải thích, liền nghe thấy Triệu Vân Xuyên vẻ mặt kích động mà nói: “Hay quá Hòe ca nhi, mau mau mau, mau lại gọi vài tiếng tướng công.”
“Ta không!”
Vừa mới cậu chính là miệng gáo, bây giờ miệng lại không gáo, thật sự không gọi ra được.
“Hay quá Hòe ca nhi ~”
“Không được, chờ thành thân xong ta mới có thể gọi ngươi tướng công.”
“Vậy được thôi.” Giọng Triệu Vân Xuyên có chút uể oải: “Không muốn gọi tướng công nói… Ngươi bây giờ có thể gọi ta một tiếng lão công không?”
“Lão… Công? Có ý tứ gì?”
Triệu Vân Xuyên có chút chột dạ: “Không có gì ý tứ, chỉ là nói quan hệ hai ta tốt thôi.”
Phương Hòe không tin: “Ngươi nên không phải gạt ta chứ?”
“Ngươi là Hòe ca nhi tốt của ta, ta sao lại lừa ngươi đâu, chính là ý nghĩa quan hệ tốt thôi mà.”
Phương Hòe thử mở miệng: “Lão công?”
Đây là cái gì âm thanh mỹ diệu, thật sự là quá dễ nghe, Triệu Vân Xuyên vẻ mặt say mê.
“Hay quá Hòe ca nhi, lại gọi một tiếng.”
“Lão công!”
Anh anh anh
Trong lòng thoải mái!