Tác giả: Vũ Trụ Siêu Nhân
Hai người rất nhanh tới cửa nhà Lý lão quái, đó là một tiểu viện tử, cổng viện cũng không được sửa sang tử tế, xung quanh mọc rất nhiều cỏ dại.
Cửa hơi khép, Phương Hòe gõ vang cửa viện.
“Lý sư phó có ở nhà không?”
Bên trong không tiếng động, Phương Hòe lại hô một câu: “Xin hỏi đây có phải nhà Lý sư phó không?”
“Ai?!”
Bên trong truyền đến tiếng gầm giận dữ, sau đó liền có một nam nhân mặt trắng không râu cầm bình rượu đi ra mở cửa. Bước chân hắn lảo đảo, như sắp ngã đến nơi.
“Kêu kêu kêu, la hét cái gì, ngươi gọi hồn à?”
Phương Hòe:…
Trách không được lão già thối này làm ăn kém như vậy, cái này chắc chắn liên quan trực tiếp đến cái tính tình khó chịu của hắn.
Triệu Vân Xuyên không hài lòng thái độ của Lý lão quái, cũng không muốn Phương Hòe chịu ủy khuất, hắn đi trước cậu một bước, mở miệng nói chuyện: “Lý sư phó, ta muốn nhờ ngươi làm đồ vật.”
“Đồ lớn hay đồ nhỏ?”
“Hai món đồ lớn!”
“Nga, vậy vào đi!”
Đi vào xong mới phát hiện bên trong tràn đầy gỗ, có bán thành phẩm cũng có thành phẩm, một số bàn ghế đã làm xong, còn có một số món đồ chơi nhỏ bằng gỗ.
Triệu Vân Xuyên tiện tay cầm lấy một cái Khổng Minh khóa, thủ công quả thật không tồi.
“Hắc, đừng chạm vào đồ vật của ta! Có giải được không mà ngươi cầm, không giải được thì đừng chạm vào!”
Lý lão quái cứ như ăn thuốc nổ vậy, cằn nhằn không ngừng, người không biết còn tưởng rằng Triệu Vân Xuyên đào hầm cầu nhà hắn ấy chứ?!
Phương Hòe có chút không vui: “Lý sư phó, chúng ta đến đây là muốn cùng ngươi làm ăn, không trêu chọc ngươi mà?”
“Lão tử ta cứ như vậy, các ngươi chịu được thì chịu, chịu không nổi thì mau đi tìm người khác, ai cầu các ngươi tới cửa cùng ta làm ăn?”
Phương Hòe còn định tiến lên lý luận vài câu, Triệu Vân Xuyên nắm lấy tay cậu, lắc đầu.
Tức ch·ết mất, thật sự tức ch·ết mất!
Phương Hòe tự mình tức giận đến phồng má, cậu thật sự muốn tròng lão già thối này vào bao tải rồi đánh cho một trận.
Nhưng đối phương lại không nói sai, việc làm ăn này là bọn họ tự mình tìm tới, thích làm thì làm, không làm thì đi tìm người khác.
Triệu Vân Xuyên không muốn cùng Lý lão quái tranh cãi, hắn móc ra hai bản thiết kế: “Ta muốn làm hai thứ này, ngươi có làm ra được không?”
“Trên đời này, còn không có ta làm không được…”
Lý lão quái ngây ngẩn cả người, hắn buông bình rượu tiếp nhận hai bản vẽ mà Triệu Vân Xuyên đưa qua: “Cái này là ngươi vẽ sao?”
Triệu Vân Xuyên gật đầu: “Ngươi gặp qua sao?”
“Chưa thấy qua, nhưng cũng có thể nhìn ra được.” Lý lão quái thần sắc nghiêm túc vài phần: “Cái này hẳn là đồ vật giống xe ngựa phải không?”
“Cũng là xe, nhưng mà không cần ngựa.”
“Thú vị!”
Hắn đã sớm không muốn làm cái gì bàn ghế, cuối cùng cũng có thứ thú vị đến rồi.
“Ta chỉ có thể vẽ ra đại khái, những linh kiện cụ thể còn phải chính ngươi suy nghĩ, những chỗ cần dùng sắt ta cũng ghi rõ, đến lúc đó chính ngươi đi tìm người đặt làm, ngươi có làm ra được không?”
Lý lão quái vung tay: “Việc làm ăn này ta nhận rồi, ngươi trước đưa ta năm lượng bạc.”
Phương Hòe trừng mắt: “Năm lượng?”
“Ngươi cho rằng năm lượng bạc rất nhiều sao? Ngươi đây là hai món đồ lớn, trước không nói ta phải dùng bao nhiêu vật liệu gỗ, chính là những thứ khác ta cũng phải tìm người đặt làm, đây chỉ là bước đầu tiền vật liệu, còn chưa tính tiền công của ta đâu.”
Triệu Vân Xuyên suy tư một lát, xe ngựa bình thường cũng cần vài lượng bạc một chiếc, năm lượng bạc quả thật không tính nhiều.
Gật gật đầu, Phương Hòe lúc này mới từ túi tiền đào bạc ra.
“Lý sư phó, ngài mau chóng!”
“Ta cố gắng đi, các ngươi để lại địa chỉ, nếu là bạc không đủ nói, ta mới có thể tìm được các ngươi.”
Phương Hòe: “Năm lượng bạc còn chưa đủ sao?”
“Ngươi cho rằng năm lượng bạc rất nhiều sao?” Lý lão quái không muốn dây dưa với cậu: “Nhanh lên lưu lại địa chỉ của các ngươi.”
“Lai Duyệt Lâu, Triệu Vân Xuyên.”
Lý lão quái nheo mắt lại, đòi tiền thì có thể ké một bữa cơm không nhỉ? Hắn đã sớm nghe nói Lai Duyệt Lâu có một đầu bếp rất lợi hại, nếu có thể đi uống hai chén thì tốt rồi.
Hôm nay hơi nóng, hai người từ chỗ Lý lão quái ra xong liền chuẩn bị trở về.
“Hòe ca nhi, ngươi làm cho ta một chiếc mũ đi, mũ che nắng.”
“Đó là mũ gì?”
“Về nhà vẽ cho ngươi xem.”
Triệu Vân Xuyên không thích phơi nắng, đặc biệt là loại mặt trời chói chang này, phơi một vòng về sẽ đen đi hai tông da.
“Được, đến lúc đó ta sẽ làm cho ngươi.”
“Cảm ơn Hòe ca nhi.”
Chân trước bọn họ vừa về đến nhà, sau lưng liền có người tới cửa, là một nam nhân không quen biết, nam nhân đội nón lá, mặt hắn bị khăn tay che hơn nửa, lộ ra đôi mắt mang theo hung quang như có như không.
“Ai vậy?”
Bạch Quế Hoa tiến đến mở cửa, ôi, là một dân cư bên ngoài, bất quá nhìn cũng không giống khất cái.
“Ngươi tìm ai?”
Giọng nam nhân khàn khàn: “Ta là tới cậy nhờ thân thích, nhưng mà đi lạc đường, có thể xin chút nước uống không?”
Bạch Quế Hoa không phòng bị, gần đây trong nhà mọi người đều ở nhà, thứ hai uống một ngụm nước chỉ là chuyện tiện tay, gật gật đầu: “Ngươi chờ!”
Đúng lúc này, Triệu Vân Xuyên cũng từ trong phòng ra.
“Nương, ai vậy?”
“Không ai, một người qua đường xin nước thôi.”
“Để con đây!”
Nói rồi, hắn vào nhà rót chén nước. Hắn vẫn không quen uống nước lã, cho nên nước trong nhà đều là đun sôi để nguội. Một chén nước đầy bưng ra cửa.
Trong lòng hắn thốt lên một tiếng “ngọa tào”.
Cái cách ăn mặc này, cái trang điểm này, rất quen thuộc!
Là du hiệp trước đây xem trong TV sao? Hình như không phải.
À, hắn nghĩ ra rồi, là bức lệnh truy nã hôm nay nhìn thấy ở nhà lí chính.
Thì ra là một phạm nhân bị truy nã nha.
Hai người đều đang bất động thanh sắc mà đánh giá đối phương. Đồ Tam cũng không nghĩ tới ở đây vậy mà có thể thấy một nam nhân xuất chúng như thế, như trăng sáng trên đỉnh núi, vừa xuất hiện, cái tiểu xá nhà nông này đều sáng bừng lên.
Đáng tiếc, không có nốt ruồi đỏ, là một nam nhân thật sự.
Hai người đồng thời thu hồi tầm mắt.
“Đây, nước của ngươi.”
“Đa tạ!”
Đồ Tam kéo khăn tay che mặt xuống, vết sẹo dao rõ ràng có thể thấy trên má phải hắn, bờ môi hắn đã bong tróc da, chắc là khát lắm rồi.
“Lộc cộc lộc cộc”, một chén nước xuống bụng.
“Không biết vị công tử này có thể giúp ta rót thêm chén nước nữa không.”
“Được, ngươi chờ.”
Triệu Vân Xuyên lại đi rót chén nước. Hắn bây giờ càng ngày càng xác định người xin nước này là tội phạm bị truy nã, bởi vì ở phía dưới bên phải bức họa còn viết mấy chữ: "Má phải một tấc đao sẹo".
Trong lòng hắn thấy nghẹn thật sự.
Phạm nhân bị truy nã này đến thôn bọn họ là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn cướp nhà cướp của sao?
Kia nhưng không được!
Làm sao bây giờ đây, làm sao bây giờ? Có nên bắt lại rồi giao cho quan phủ không.
Nhưng Triệu Vân Xuyên không chắc mình có đánh thắng được hắn không, lỡ hắn có nội lực và khinh công trong tiểu thuyết thì sao, khó giải quyết lắm đó.
Rất nhanh, Triệu Vân Xuyên lại rót chén nước.
Phương Đại Sơn buổi sáng xuống ruộng nhổ cỏ, trở về hơi muộn, cho nên bây giờ trong nhà mới làm cơm trưa. Món ăn cũng rất đơn giản, dùng nước canh tôm hùm đất tối qua nấu rau xanh, thêm cháo hạt ngô, lúc này, mùi hương cay nồng nàn của tôm hùm đất tối qua lại lan tỏa trong không khí.
Thơm!
Bụng Đồ Tam “lộc cộc lộc cộc” kêu vang, uống nước tuy cũng có thể no bụng, nhưng hắn thèm quá!