Tác giả: Vũ Trụ Siêu Nhân
Mọi người đều ăn no nê, bánh kem không nhỏ, nhưng người lại quá đông, mỗi người chỉ được một miếng, riêng tiểu hài tử thì được hai miếng.
Sau khi ăn uống thỏa mãn thì vẫn còn thèm thuồng.
“Cô bà, điểm tâm này đặt ở đâu vậy, trước đây chưa từng thấy qua.”
Tiệc mừng thọ của lão phu nhân do Phương thị lo liệu, bởi vậy câu hỏi này tự nhiên mà do Phương thị trả lời: “Đây là đầu bếp của Lai Duyệt Lâu làm.”
“Lai Duyệt Lâu có bán sao? Trước đây chưa từng thấy.”
“Lai Duyệt Lâu không có bán, đây là đầu bếp cố ý làm riêng cho tiệc mừng thọ của lão phu nhân.”
Lão phu nhân vốn dĩ đã rất hài lòng với bánh kem, nghe lời này càng thêm vui vẻ, liền vung tay.
“Thưởng!”
“Tức phụ nhớ kỹ!”
Có một tiểu hài tử nũng nịu hỏi Phương thị: “Cô mẫu, còn bánh kem không ạ? Con muốn ăn nữa!”
Lời này vừa nói ra, các tiểu hài tử khác sôi nổi phụ họa: “Con cũng muốn ăn!”
“Còn có con!”
“Con con con con con, tính con một cái!”
Phương thị liếc nhìn quản gia, quản gia lắc đầu.
Phương thị cười nói với tiểu hài tử: “Không thể ăn quá nhiều điểm tâm, lập tức là khai tiệc rồi, lát nữa sẽ ăn không ngon.”
Gia trưởng của các bé cũng hùa theo, dư vị của bánh kem cuối cùng cũng qua đi.
Trong bếp
Phương Hòe cùng đầu bếp nữ mỗi người cầm một cái đĩa nhỏ, bên trong có một miếng bánh kem lớn bằng nắm tay trẻ con.
“Mọi người nếm thử đi.”
Cậu đưa mắt ra hiệu cho Triệu Vân Xuyên, khẽ hỏi: “Làm vậy có không hay không, lỡ chủ gia biết thì sao?”
Triệu Vân Xuyên còn chưa mở miệng, hai đầu bếp nữ đã nói.
“Chúng ta ăn nhanh lên, chủ gia sẽ không biết đâu.”
Mọi người cùng nhau ăn vụng, coi như là cùng hội cùng thuyền, ai cũng sẽ không bán đứng ai.
“Hòe ca nhi đừng lo, cái này chủ gia đồng ý rồi.”
Miếng bánh kem họ ăn cùng lắm cũng chỉ là phần bánh thừa, Đoạn Ôn Thư đã giúp đỡ nói một tiếng với Phương thị, xem như nể mặt thân thích, Phương thị trực tiếp phất tay đồng ý.
“Hòe ca nhi mau nếm thử.”
Cậu ăn một muỗng: “Ngon!”
“Ngon thì tốt rồi, khi nào ngươi muốn ăn ta sẽ làm cho ngươi.”
“Ừ!”
Đầu bếp nữ: Hâm mộ quá đi, thật hâm mộ quá đi, bao giờ nam nhân của họ cũng có thể tốt như vậy thì được rồi.
Rất nhanh, món chính được dọn lên bàn, Triệu Vân Xuyên lập tức cầm tiền rồi chuồn mất. Ngoài số năm lượng bạc đã hẹn, quản gia còn đưa cho họ một cái hồng bao, bên trong có ba đồng bạc quả tử.
“Ta sẽ cho người đưa các ngươi ra ngoài.”
Lập tức có một gã sai vặt dẫn họ ra cửa, vừa đi tới cổng, Phương Hòe đối diện đụng phải một nam nhân đang bước đi vội vàng, cuộn tranh trong lòng nam nhân rơi xuống đất, lăn một vòng để lộ bức họa bên trong, đó là một tờ lệnh truy nã.
“Xin lỗi!”
Nam nhân nhặt cuộn tranh rồi đi mất, Triệu Vân Xuyên quan tâm hỏi: “Hòe ca nhi, ngươi không sao chứ, có đau không?”
“Không đau!”
Nam nhân kia không phải người to lớn, chỉ là vai chạm vào nhau, không đáng ngại.
Buổi trưa này còn chưa ăn cơm, sau khi ra khỏi Trường gia bọn họ đi ăn hai tô mì, thêm thịt băm, mì làm cũng rất dai ngon, hai người đều ăn uống no nê.
“À này Hòe ca nhi, ngươi biết ở trấn này chỗ nào có người làm nghề thủ công không?”
“Loại nghề nào vậy?”
Triệu Vân Xuyên cẩn thận suy tư một lát rồi nói: “Nghề mộc đi, nhưng không phải nghề mộc truyền thống, muốn tay nghề tinh xảo một chút.”
Nói rồi, hắn từ trong lòng móc ra bản vẽ của mình.
Đó là bản thiết kế xe ba bánh và xe đạp. Khoảng cách từ trấn đến thôn thật sự không gần, đi bộ thì tốn quá nhiều thời gian và mệt chân, ngồi xe bò thì đau mông lại còn có mùi khó chịu.
Bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định tìm người làm phương tiện giao thông của đời sau.
Xe đạp có thể tự mình dùng để đi làm, xe ba bánh có thể dùng khi giao hàng.
Cậu cẩn thận xem xét hai bản vẽ này, là những thứ cậu chưa từng thấy bao giờ, bất quá cũng không thể đoán ra đây là phương tiện giao thông.
“Ta chỉ có thể vẽ ra đại khái, một số linh kiện cụ thể còn phải chính ngươi suy nghĩ, những chỗ cần dùng sắt ta cũng ghi rõ, đến lúc đó chính ngươi đi tìm người đặt, ngươi có làm ra được không?”
“Để ta nghĩ kỹ một chút.”
Phương Hòe suy nghĩ một lát, rồi nghĩ tới một người, Lý lão quái ở trấn trên. Tại sao gọi hắn Lý lão quái ư, bởi vì tính tình hắn thật sự rất kỳ quái, nghe nói người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Lý lão quái trước kia ở trong cung chuyên môn làm một số đồ vật tinh xảo cho quý nhân, sau này cũng không biết vì sao mà đắc tội quý nhân, rồi bị đuổi ra.
Trở về Thanh Ngưu trấn xong thì dựa vào nghề mộc mà sống, nhưng tính tình hắn thật sự quá kỳ quái, khách hàng tìm đến làm ăn càng ngày càng ít, bây giờ cuộc sống của hắn ngày càng tệ.
Triệu Vân Xuyên đại khái hiểu được, sau đó nhẹ nhàng hỏi một vấn đề: “Cái Lý lão quái này… trước kia là công công sao?”
Phương Hòe gật gật đầu.
Nam nhân muốn vào cung làm việc, trừ thị vệ thì chính là thái giám, không có cách nào khác thì chỉ có thể tự cắt mệnh căn tử mà làm công công.
Lý lão quái tự cắt mệnh căn tử vốn dĩ muốn vào cung tìm tiền đồ, nhưng tiền đồ còn chưa thấy đâu đã bị đuổi ra khỏi cung, như tướng quân vừa mất quân lại thua binh, trách không được tính tình ngày càng quái gở.
Phương Hòe nhẹ nhàng gấp hai bản thiết kế lại: “Chúng ta đi thử vận may trước, nếu không được thì đi tìm người khác.”
“Ừ.”
Lý lão nhân ở phía đông thị trấn, đi đến chỗ hắn phải băng qua hơn nửa cái trấn. Mặt trời trên cao chiếu rọi, Triệu Vân Xuyên cảm thấy hơi bị phơi nắng.
Hắn lập tức vào tiệm tạp hóa mua một chiếc dù giấy, hơi trong suốt, không che nắng được như dù chống nắng đời sau, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc trực tiếp phơi mình dưới ánh nắng.
Triệu Vân Xuyên cầm ô, che hai người dưới dù. Người đi đường liên tục dừng chân, quay đầu nhìn lại.
“Trời đất, đại nam nhân còn che dù cái gì, lại chẳng phải tiểu thư khuê các không ra khỏi cửa, làm bộ làm tịch thật sự.”
“Chẳng phải sao!”
“Trách không được nam nhân này lớn lên trắng trẻo như vậy, hóa ra là không dám phơi nắng!”
Những kẻ này chỉ cần nghị luận sau lưng thì Triệu Vân Xuyên cứ coi như không nghe thấy, dù sao cũng phải cho người ta quyền được nói chứ. Nhưng nếu nói thẳng vào mặt hắn, thì hắn không thể giả câm giả điếc được.
Vừa vặn, liền có kẻ nói thẳng vào mặt hắn.
“Đại nam nhân còn cầm dù, đàn bà chít chít, sẽ không thật là đàn bà nhi chứ, hai kẻ phía trước kia, quay lại cho đại gia xem xem, xem các ngươi có phải còn đẹp hơn cả đàn bà không.”
Một kẻ khác nói: “Biết đâu là hai tiểu ca nhi đó.”
“Không thể nào, tiểu ca nhi có thể lớn lên cường tráng như vậy sao?”
“Sách, hai ngươi mau quay đầu lại cho đại gia ta xem xem.”
Triệu Vân Xuyên nhíu mày, chuyện gì vậy, giọng nói này có chút quen tai.
“Đại ca, ngươi thấy kiểu tóc kia có quen mắt không?”
Bọn họ thấy nam nhân cơ bản đều sẽ vấn tóc, cái nam nhân duy nhất mà họ biết không vấn tóc… kia quả thực là một sự tồn tại giống như ác mộng vậy.
Quả nhiên, giây tiếp theo hắn xoay người.
Lại là lời mở đầu quen thuộc: “Sáu con rồng?”
“Không không không không không, chúng ta là sáu con trùng.”
Xong đời rồi, chân mềm nhũn, muốn quỳ xuống quá.
“Đừng quỳ, ta không có tiền mừng tuổi cho các ngươi, đứng thẳng lên.”
Triệu Vân Xuyên không muốn người khác cứ động một tí là quỳ xuống với mình, giảm thọ.
“Các ngươi vừa mới nói gì, nam nhân bung dù đàn bà nhi chít chít?”