Rain vội vàng nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm từ anh cầm trên tay một cách cẩn thận, cậu lén nhìn người đàn ông đang cúi đầu xuống để vặn ốc vào vị trí. Cậu không kịp nhìn rõ mặt, chỉ thấy người kia là một người đàn ông rất to lớn, vai rất rộng khi di chuyển cái tuốc nơ vít của mình, có thể thấy các khối cơ và xương ở vùng bả vai cử động rõ rệt mặc dù chúng đã được bao phủ bởi một chiếc áo khoác da khá là dày dặn, mái tóc đen và được để dài đủ để có thể buộc hờ hững ở sau gáy.
Lúc này, câu chuyện về vụ bắt cóc đã biến mất hoàn toàn trong đầu cậu, giờ bên trong đó chỉ có một ý nghĩ là ‘Cậu vô cùng biết ơn người đàn ông xạ này và hơn thế nữa ... Anh ta thật tuyệt!’
Một người đàn ông trưởng thành, đi xe môtô phân khối lớn và biết sửa xe. Đó là một chàng trai trên cả tuyệt vời! Cậu thanh niên nhìn chiếc môtô phân khối lớn đẹp đẽ đậu cách đây không xa rồi quay lại nhìn người đã tình nguyện thay bánh xe giúp cậu. Dù đôi mắt có chút dữ tợn và ít nói, nhưng những điều đó không là gì khi mà có ai biết được bản thân sẽ may mắn gặp được người tốt giúp đỡ như thế này bao nhiêu lần trong đời. Môi cậu bất giác nhếch lên, nở một nụ cười thật tươi.
"Cảm ơn anh rất nhiều, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ không biết phải làm thế nào".
"Nếu có lái xe thì cũng nên học cách chăm sóc xe của mình. Đừng chỉ biết lái xe, vậy lần sau nếu gặp vấn đề trước mắt thì ít nhất cũng có thể tự mình giải quyết."
Rain cảm thấy như anh đang mắng cậu vậy. Nhưng khi xe nổ máy trở lại, cậu để những lời nói từ tai này trôi qua tai kia, với niềm vui duy nhất cuối cùng cậu có thể về nhà, tắm rửa và ngủ một giấc. Cậu lúng túng gật đầu khi nghe anh gợi ý một cách thiện chí.
Khi đối phương thay xong lốp xe, anh ấy đã đứng thẳng lên, và điều đó khiến Rain cảm thấy rằng anh ấy quá nhỏ bé. Nhưng đó không phải điều khiến cậu chú ý nhất, chính là ... khuôn mặt sắc lạnh nhìn vào mắt cậu
Rain:...
"Quay lại Nong, cất cái bánh xe này có thể sửa được."
Người thanh niên lùi lại một bước khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của người kia. Trong khi đó, người điều khiển mô tô phân khối lớn nhấc chiếc bánh xe bị hỏng lên, cho vào cốp xe rồi chống hai tay về phía trước.
"Mũ bảo hiểm."
Nhưng Rain nói ...
"Đẹp trai quá!"
Người trẻ tuổi đang vô cùng ngạc nhiên nào đó chắc chắn rằng dù người đối diện không phải là Trăng của trường, nhưng nhìn vào ngoại hình anh ta như vậy ai dám bảo là không phải!
Anh ta đi xe mô tô phân khối lớn là người có mái tóc dài buộc sau gáy, còn khá cao mà khi bỏ mũ bảo hiểm ra, cặp mắt thì sắc bén như diều hâu-thợ săn của bầu trời, nó nguy hiểm và đáng sợ như khi cậu nhìn thấy lúc đầu, nhưng khi kết hợp với đôi lông mày rậm, sống mũi cao đến nổi bật và làn môi mỏng thì lại hòa hợp đến lạ thường. Trông khuôn mặt người đó càng sắc nét khi kết hợp với bộ ria mép mờ nhạt, nó trông đẹp đến mức cậu muốn hét lên với cả thế giới. “Bạn cần trả bao nhiêu để có được vẻ đẹp này?”. Nó làm Rain cảm thấy bất cứ nơi nào có anh ta xuất hiện là sẽ có các cô gái gào thét điên cuồng, chắc chắn họ sẽ chết mê chết mệt với nhan sắc này.
"Cảm ơn."