rẽ là có xe bị sự cố rồi, cần di chuyển chậm. Và khi anh sải bước dài đến gần bên cậu nhóc đang siết chặt vô lăng một cách căng thẳng, cúi người xuống gõ nhẹ vào kính xe như báo hiệu anh ta cần trao đổi gì đó với cậu nhưng lại không ngờ sẽ khiến nam thanh niên suy diễn lung tung nào đó giật nảy mình.
"Dạ, Phi?"
"Lốp bị thủng rồi. Nong có lốp dự phòng không?"
Chà, hình như người đó không đáng sợ như vẻ ngoài của anh ta! Bất chấp tất cả những điều tồi tệ đã xảy ra, vẫn luôn sẽ có một cách để sửa chữa nó!
Dù không tin tưởng người lạ này lắm nhưng cậu cũng chỉ có một sự lựa chọn duy nhất này, nên cậu đã dành những lời chúc tốt đẹp cho anh rất chân thành. Dù trong đầu cậu vẫn nhớ đến những lời căn dặn và cảnh báo về nguy hiểm bên ngoài xã hội của mẹ, cùng những hình ảnh mà bà gửi qua. Và nó cứ văng vẳng bên tai cậu mỗi ngày, Rain bước ra, mở cốp sau và chỉ vào bánh xe dự phòng và trang bị đầy đủ. Nhưng thành thật mà nói, cậu không thể làm điều đó một mình. Tất cả luôn là do bố giải quyết.
"Vậy có được không?"
"Bạn đã từng thay bánh xe bao giờ chưa?"
"Chưa"
"Vì vậy, đó là vấn đề."
Người đàn ông đi mô tô phân khối lớn lẩm bẩm, nhìn lên trời.
"Lên xe đợi đi, mưa có vẻ còn nặng hạt hơn trước. Để anh làm giúp em."
"Nhưng ..."
"Không phải là anh không làm được. Vậy để anh làm."
"Nhưng tôi ..."
Rain muốn cãi lại. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén nhìn mình, kết hợp với cơn mưa tầm tã, cậu rốt cuộc không thể phản bác. Thế là cậu ấy quay trở lại lên xe một cách dễ dàng, để người kia nắm lấy kích nâng xe phía trước lên. Và bạn có tin hay không thì tùy, chỉ một vài lần va chạm và run lắc Rain cảm thấy chiếc xe được nâng lên một cách dễ dàng, có thể nói anh ta là một gã thợ sửa rất chuyên nghiệp ...
Rain vẫn còn lúng túng cho đến khi cậu bắt đầu lo lắng cho người bên kia. Nếu không có một chiếc áo khoác da chống thấm nước và một chiếc mũ bảo hiểm che chở toàn diện, có lẽ bây giờ anh ấy đã ngâm đầu mình trong nước. Nhưng điều đó không có nghĩa là quần áo của anh ấy không bị ướt bên trong. Vì vậy, cậu bé quyết định chồm ra băng ghế sau, lấy ô và mở cửa rồi bung nó ra bên ngoài xe.
"Dù tôi không thể giúp thay bánh xe, nhưng tôi vẫn có thể cầm ô để anh không bị ướt, tôi có thể giúp gì khác cho anh không?"
Vì lo lắng, chàng trai trẻ giơ chiếc ô trên tay ra che mưa cho người đang giúp mình, cậu cúi đầu hỏi khi anh đã tháo chiếc lốp cũ ra khỏi xe và đang lấy bánh xe dự phòng để thay vào đó, anh ta thực hiện việc tháo lắp bằng những động tác rất trôi chảy và thành thạo, cho đến khi người đó nhìn lên cậu lại bắt gặp ánh mắt của anh ấy một lần nữa. Nó khiến cậu ngạc nhiên vì điều mà Rain không nghĩ đến là người đàn đông đi môtô phân khối lớn đang mỉm cười với cậu, ánh mắt anh ta trông có vẻ dịu dàng hơn, sau đó người bên kia lại cúi xuống cởi bỏ mũ bảo hiểm ra khỏi đầu.
"Bạn giữ nó cho tôi."