**Chương 5: Nhược Trí**
Hiện tại, mấy tên thiếu gia nhà giàu đều ngây thơ đến mức trừu tượng như thế này sao?
Lúc này, Dung Hòe có biểu cảm cực kỳ phức tạp, nhưng hắn lười nói ra. Chỉ nở một nụ cười lịch sự mang tính xã giao, ứng phó qua loa:
“Ừ, như vậy đấy.”
Phó Tranh lại khẽ “Ừ” một tiếng.
Có loại cảm giác vì ngại ngùng nên cái gì cũng đáp lại, giả vờ đang bận rộn trò chuyện với người khác, tỏ ra mình rất bận.
Mà đúng là hắn đang giả vờ bận rộn thật.
Gì cũng vội, nhưng ánh mắt thì không nhịn được cứ liếc nhìn Đào Trĩ.
Cứ thế lúng túng trong vài phút, đầu óc Phó Tranh mới dần tỉnh táo lại, nhớ ra còn một chuyện cần làm.
“À, cái đó... bao nhiêu tiền?” Biểu cảm của hắn vẫn cứ gượng gạo.
Hắn lại cầm điện thoại – cái điện thoại mà chính mình đã ném sang một bên vì quên mất. Trên màn hình hiện lên giao diện kết toán thua trận của trò chơi, nhưng hắn chẳng quan tâm:
“Chuyển qua WeChat cho cậu nhé?”
“Được thôi.” Dung Hòe nói:
“Tổng cộng 13.888.”
Phó Tranh: “?”
Phó Tranh lập tức mất bình tĩnh:
“Bao nhiêu cơ?!”
“13.888.” Dung Hòe lặp lại lần nữa.
Nhưng vừa nói xong, hắn lại có vẻ rất khó hiểu.
Vì trước mặt hắn, cả hai người kia đều trông vô cùng kinh ngạc.
Giọng Phó Tranh lại cao lên, còn Đào Trĩ thì tròn xoe mắt, sốc đến không khép miệng được.
Đây là loại quần áo gì vậy, sao lại đắt đến thế này…?
Đào Trĩ đang vén váy cũng phải nhẹ tay lại, sợ làm rách đồ của người ta.
“Có vấn đề gì với mức giá sao?” Dung Hòe giải thích:
“Giá này bao gồm cả bộ đồ hôm nay cộng thêm phí trang điểm và tạo hình.”
“À, đúng rồi.” Dừng một chút, hắn bổ sung:
“Bên tôi không cho thuê đồ nhé.”
Phó Tranh: “……”
Phó Tranh: “Tôi biết.”
Phó Tranh dù có nghèo mấy thì cũng không đời nào để Đào Trĩ mặc đồ đi thuê. Như vậy mất mặt lắm.
Giờ thì may là hắn vẫn còn giữ lại nửa số tiền trong thẻ từ trước, bằng không hôm nay mà không trả nổi thì thật sự ê chề.
Mà còn trước mặt một đứa ngốc nữa chứ.
Chuyện như thế hắn tuyệt đối không thể để xảy ra.
Ít nhất thì cũng phải giữ chút thể diện.
Phó Tranh lập tức chuyển tiền cho Dung Hòe.
Khi âm báo xác nhận chuyển khoản vang lên, ông chủ Dung lúc này mới nở một nụ cười chân thành:
“Cảm ơn Nhị thiếu gia, lần sau lại ghé nha.”
“……” Lần sau đến cái quỷ gì chứ.
Phó Tranh siết chặt điện thoại, nhìn số dư trên màn hình đã trống rỗng, sắc mặt lại mơ hồ như khói mù phủ kín.
Vài giây sau, hắn hít một hơi thật sâu, gọi Đào Trĩ cùng rời đi.
---
Đào Trĩ thật sự không quen mặc đồ nữ.
Quần áo vừa không thoải mái, váy lại quá ngắn, đi đường lúc nào cũng có cảm giác như váy đang bị kéo ngược lên. Cảm giác như mình sắp bị "lộ hàng" vậy.
Chưa kể, không biết có phải do tâm lý hay không, hắn cứ cảm thấy người đi đường đang nhìn chằm chằm vào mình. Từ cửa tiệm đi ra tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, hắn cứ lúng túng kéo váy, bẽn lẽn bước theo sau Phó Tranh.
Phó Tranh lúc này đang phiền não vì chuyện tiền nong, cũng chẳng rảnh để để ý hắn. Suốt dọc đường, hai người chẳng ai nói gì. Mãi đến khi lên xe rồi, cảm giác quái dị của Đào Trĩ mới dịu lại phần nào. Lúc này hắn mới chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng:
“Chúng ta giờ đi đâu vậy?”
Phó Tranh nói cho hắn một cái tên.
Đào Trĩ mặt mũi ngơ ngác, hiển nhiên là không hiểu.
“Một cái hội sở.” Phó Tranh giải thích:
“Hôm nay Phó Tư Hoành có bạn tổ chức tiệc ở đó, anh ấy đang ở đấy.”
Phó Tranh vốn không phải kiểu người có kiên nhẫn, bình thường thì đã mặc kệ Đào Trĩ hỏi gì thì hỏi. Nhưng giờ lại kiên nhẫn giải thích, tuy giọng vẫn vô cảm, như đang trả bài.
Nhưng như thế đã là lịch sự lắm rồi.
Đến mức Đào Trĩ có cảm giác như được sủng ái mà hoảng sợ, chậm rãi “À” một tiếng.
Phó Tranh cũng “Ừ” một tiếng rồi khởi động xe.
Nhưng chưa chạy được bao xa, hắn đã nghe Đào Trĩ hỏi tiếp:
“Vậy đến nơi rồi, tôi phải làm gì?”
“Câu dẫn anh ấy.” Phó Tranh đáp.
“?”
“……”
“Ờ… Câu dẫn thế nào?” Đào Trĩ lại hỏi.
Phó Tranh: “?”
Phó Tranh: “……”
Đào Trĩ: “0.0”
Đào Trĩ: “À……”
Vừa vặn gặp đoạn kẹt xe, Phó Tranh phanh lại, quay đầu nhìn Đào Trĩ.
Đào Trĩ cũng đang nhìn hắn.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
…Thao.
Phó Tranh nghẹn họng. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, nhất thời đơ người tại chỗ.
Đào Trĩ cũng không nghĩ đến, cứ thế mà đứng hình theo.
Im lặng ước chừng năm phút.
“Câu dẫn thì là câu dẫn thôi, nói chuyện với anh ấy, tán gẫu chút chuyện linh tinh, khiến anh ấy thấy hứng thú, rồi dần dần thích cậu là được.”
Dù sao Đào Trĩ cũng là con trai, nếu lỡ lên giường thì sẽ bị lộ ngay, chỉ có thể hướng đến “thuần khiết yêu đương” mà tiếp cận Phó Tư Hoành.
Phó Tranh cảm thấy mình nói rõ ràng rồi, nhưng Đào Trĩ vẫn mù mờ không hiểu.
Cậu còn định hỏi tiếp, nhưng lúc này Phó Tranh đã khởi động xe lần nữa.
Anh đang lái xe, rất bận, không rảnh trả lời. Đào Trĩ tự mình suy nghĩ đi vậy.
“……”
Rõ ràng chính Phó Tranh cũng chẳng biết gì, vậy mà lại giao nhiệm vụ khó nhằn này cho cậu. Đào Trĩ không nhịn được, sau khi cảm kích hắn được một lúc thì bắt đầu lặng lẽ mắng thầm — thật sự quá đáng!
---
Hôm nay là một buổi tiệc tụ tập bạn bè thân thiết, tổ chức tại **Lam Yên Loan**, một hội sở cao cấp dành riêng cho hội viên.
Phó Tư Hoành vừa mới hoàn thành hợp tác với nhà họ Thích, tối nay cũng là dịp hiếm hoi được thư giãn.
Chiều bốn giờ, anh đã rời công ty. Sau khi đến nơi, việc đầu tiên là vào phòng boxing xả bớt áp lực đè nén gần hai tháng qua.
Đừng nhìn Phó Tư Hoành hiện tại tây trang giày da, bề ngoài văn nhã, thong dong trong giới kinh doanh.
Thực ra thời trẻ, anh là một con người hoàn toàn khác.
Leo núi, quyền anh, lướt sóng, parkour, cưỡi xe địa hình… tất cả đều là sở thích của anh.
Tới giờ vẫn duy trì lịch luyện tập.
Chỉ là mấy tháng gần đây quá bận, phòng boxing đã lâu chưa ghé. Hôm nay vừa đến là luyện suốt ba, bốn tiếng, đến khi thể lực cạn kiệt mới rút lui khỏi sàn.
Một nhân viên phục vụ chờ sẵn từ lâu, đưa khăn lông cho anh. Phó Tư Hoành nhận lấy lau mặt, rồi đi về khu nghỉ ngơi.
Vừa ngồi xuống, bên cạnh liền có người bước tới.
“Khụ.” Người đó khẽ ho một tiếng, thu hút sự chú ý của Phó Tư Hoành.
“Có chuyện gì nói thẳng.” Phó Tư Hoành không có hứng quanh co lòng vòng.
“Thật ra là có việc.” Người ngồi cạnh là Vệ Dục — bạn thân nhiều năm của Phó Tư Hoành, đồng thời là ông chủ của hội sở này.
Hắn nói:
“Hôm nay Phó Tranh cũng đến đây.”
Thật ra thì đã đến rồi.
Hội sở này là hội viên chế, muốn vào phải đặt lịch trước.
Phó Tranh chưa từng đến chỗ như thế này, đứng ngoài gọi điện cho Vệ Dục nhờ giúp.
Lúc ấy Vệ Dục mới sực nhớ ra vụ này.
“Hôm đó tôi không phải uống nhiều quá sao.” Giọng Vệ Dục có chút chột dạ:
“Là mấy hôm trước, ở quán bar mới khai trương của tôi. Không biết thế nào lại gặp thằng nhóc đó, nó đến hỏi tôi chuyện liên quan đến anh.”
Phó Tư Hoành lau mặt xong, động tác chững lại, quay đầu nhìn hắn.
Gương mặt anh góc cạnh sắc nét, cực kỳ có cảm giác áp lực. Nhất là mới đánh quyền xong, mắt còn vằn tia máu, chân mày cau lại, biểu cảm rõ ràng không vui.
… Nhìn đã thấy không dễ chọc.
“Khụ, tôi say quá mà.” Vệ Dục vội biện giải:
“Hơn nữa nó hỏi gì tôi cũng không nói hết, chỉ bảo hôm nay anh ở đây thôi!”
“Ừ, rồi cậu nói cho nó biết tôi ở đây.” Giọng Phó Tư Hoành lạnh như băng, tiếp lời.
“Đúng, đúng vậy……” Tiểu tâm cơ bị vạch trần, Vệ Dục giờ chột dạ muốn chết, chỉ đành cắn răng tiếp tục nói:
“Nó bảo có việc cần tìm anh. Nhưng anh không gặp nó…”
“Vậy cậu đoán xem tôi vì sao không muốn gặp nó?” Phó Tư Hoành nhếch môi, đứng dậy.
“Tôi không biết mà.” Vệ Dục lẽo đẽo đi theo sau:
“Dù gì thì Phó Tranh cũng là em anh, người ta chủ động muốn hòa giải, cứ năn nỉ tôi mãi, tôi không đành lòng từ chối…”
“Tôi thấy anh cũng không cần tuyệt tình quá đâu, dù sao cũng là ruột thịt. Nhân dịp hôm nay, nói rõ hiểu lầm rồi hoà giải có phải tốt hơn không?”
Phó Tư Hoành chẳng buồn nghe, quăng khăn đi thẳng vào phòng tắm của phòng boxing.
Vệ Dục không biết ý, cứ tưởng anh ngại mình nên tránh ra, lại chạy theo sau, thao thao bất tuyệt mãi không dừng.
Cho đến khi tới cửa phòng tắm, Phó Tư Hoành “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, suýt nữa đập trúng mũi Vệ Dục.
Vệ Dục: “……”
Nguy hiểm thật đấy.
Vệ Dục hít một hơi khí lạnh, nghĩ bụng — Phó Tư Hoành đúng là hung dữ thật, chẳng trách gần 29 tuổi còn là trai tân.
Không chừng vì nghẹn quá nên thành biến thái rồi.
Hắn vừa sợ vừa vuốt cái mũi suýt bị đập của mình.
---
Mười phút sau, Phó Tư Hoành bước ra.
Vừa tắm rửa xong, thay một bộ vest cắt may vừa vặn, lịch thiệp, hoàn toàn che đi những đường cơ bắp căng đầy bên trong.
Trông rất... đúng chuẩn người thành đạt.
Thay đồ xong, anh đi thang máy lên tầng 15 của Lam Yên Loan.
Lam Yên Loan là hội sở giải trí xa hoa nhất thành phố S, trang bị đủ loại tiện nghi: phòng boxing, spa, bar, rạp chiếu phim riêng, bể bơi trời cao… không thiếu thứ gì.
Tầng 15 là khu hội quán riêng tư, phải có vân tay mới được vào.
Buổi tụ tập hôm nay là của mấy người bạn thân, cũng không nhiều khách lắm, chỉ tầm bảy tám người.
Nhưng khi nhân viên mở cửa, người đầu tiên Phó Tư Hoành nhìn thấy lại là một gương mặt lạ.
Một cô gái mà anh chưa từng gặp bao giờ, đúng lúc cửa mở, liền đập vào mắt anh.
Khuôn mặt trắng sứ, ngũ quan thanh lệ tinh tế.
Cô đứng dưới ánh đèn quầy bar, làn da như phủ ánh sáng vàng dịu nhẹ. Có người tiến lại gần cô, ánh mắt cô thoáng hoảng hốt, lùi lại một bước, giơ tay từ chối, như thể gọi tên Phó Tranh.
Phó Tranh đang trò chuyện ở gần đó, vừa nghe thấy liền chạy tới. Cô gái lập tức nép vào sau lưng hắn, cúi đầu ngượng ngùng kéo váy.
Chiếc váy quá ngắn, vừa đủ che đùi, để lộ đôi chân trắng nõn. Điều hòa trong phòng lạnh buốt, khiến đôi chân cô run rẩy nhẹ.
Trông gầy, nhưng lại rất có thịt.
……
Phó Tranh đúng là thằng ngu, đầu óc không có chút tế nhị, ý đồ bày hết cả lên mặt, đoán cũng chẳng cần đoán.
Chán, nhược trí.
Y như đồ đần độn vậy.
Phó Tư Hoành khẽ “xì” một tiếng, đóng cửa lại.
---
**Tác giả có lời muốn nói:**
Ca hiện tại (lãnh khốc): Chán, nhược trí.