Chương 1: Tùy tùng

Từ trường đến quán cà phê gần nhất ở đầu phố phía Đông, nếu đi bộ từ chỗ Đào Trĩ đang đứng thì mất khoảng bốn mươi phút.

Để tránh cho ly cà phê đá kiểu Mỹ bị tan đá làm nhạt vị, vốn keo kiệt như cậu cũng đành quét mã thuê xe đạp công cộng, rút ngắn ít nhất một nửa thời gian.

Sau khi thành công lấy được ly cà phê Phó Tranh đặt, Đào Trĩ lại vội vàng đạp xe quay về.

Đá chưa kịp tan.

Khi đưa đến tay Phó Tranh, vị đại thiếu gia luôn luôn khó chiều hôm nay lại hiếm khi im lặng, chỉ khẽ đưa tay nhận lấy.

Chiếc nhẫn bạc trên đốt ngón tay phản chiếu ánh mặt trời, lóe lên một cái khiến Đào Trĩ hơi nheo mắt lại, thở hổn hển, cố gắng mở to mắt.

"Vẫn còn làm được đấy." Phó Tranh lướt mắt nhìn nhãn trên ly, thấy dãy số không sai, khóe môi hơi cong lên. Giọng điệu chẳng rõ là mỉa mai hay khen ngợi, vừa âm dương quái khí vừa khó phân biệt thật giả:

**"Lần này không đưa nhầm cà phê của người khác cho tôi nữa."**

"Thật xin lỗi..." Đào Trĩ lại cúi đầu, một lần nữa xin lỗi vì chuyện sai sót trước đây.

Phó Tranh: “……”

Tên này đúng là chuyên gia làm nũng, cả người toát lên vẻ mềm yếu. Nói vài câu là mặt đã xị xuống.

Cậu tưởng cúi đầu là người khác không nhìn thấy chắc? Mặt phồng lên rõ rành rành. Khuôn mặt trắng trẻo mềm mại hơi vênh lên, khóe môi trễ xuống, rõ ràng là đang không phục, nói chuyện cũng chẳng ra hồn.

"Thật xin lỗi" thì cứ nói "thật xin lỗi", thêm cái "sao" phía sau làm gì?

Đúng là kiểu mềm nhũn.

……

Cũng may là Đào Trĩ không biết Phó Tranh đang nghĩ gì, chứ nếu biết, chắc chắn sẽ bật lại.

Vì hai chữ “mềm nhũn” đó mà oan đến chết mất.

Vì Đào Trĩ – cậu ta hoàn toàn chẳng liên quan gì tới khái niệm mềm yếu hay yểu điệu.

Bạn cùng phòng nào “mềm yếu” lại có thể đi xa cả nửa thành phố mua cà phê cho người ta? Giặt đồ, cọ giày, đi học hộ, nhận đồ hộ, mở nắp bình nước – chuyện gì cũng làm, chưa bao giờ kêu một tiếng?

Đào Trĩ là kiểu người cực kỳ chịu khó, phải gọi là mẫu người cứng rắn, chịu được gian khổ mới đúng.

Khóe môi cụp xuống là vì mùa hè nóng nực, chạy xe cả quãng đường dài về mệt quá, không kiểm soát nổi biểu cảm.

Còn mặt phồng, đơn giản vì trời sinh mặt phồng thôi.

Phó Tranh đúng là người chẳng nói lý.

“Ai da, chuyện cũ bao lâu rồi mà còn nhắc lại, tha cho người ta đi.” Một người bạn bên cạnh Phó Tranh thấy bầu không khí bắt đầu kỳ lạ, vội vàng chuyển chủ đề:

**“À mà, nghe nói hôm qua cậu đi tìm cái tên họ Thích kia gây sự à?”**

Đây là người tốt.

Đào Trĩ biết đối phương đang giúp mình, liền lau mồ hôi trên trán, gật đầu cảm ơn người bạn đó bằng ánh mắt.

Một đôi mắt trong veo, sạch sẽ và dịu dàng, chứa đầy sự cảm kích.

Khiến người bạn kia bất giác đỏ mặt, vội vàng né tránh ánh mắt.

Không thể phủ nhận, bạn cùng phòng của Phó Tranh thực sự có ngoại hình rất ổn.

Mặt trái trứng, cằm thon, ngũ quan tinh xảo… nhưng đặc biệt nhất là gương mặt ấy quá mức đáng yêu. Má bên trái hơi phúng phính, đúng ngay chỗ gò má, không rõ là béo kiểu trẻ con hay gì, nhìn cứ như con hamster nhỏ vừa ăn xong gì đó, đáng yêu đến mức muốn xỉu.

Nghe người lớn nói đây gọi là “miệng ngậm châu”, tướng mặt nhà giàu, cả đời thuận buồm xuôi gió, phúc khí đầy người.

Người bạn đó từng kể chuyện này cho Phó Tranh nghe, ai ngờ hắn nghe xong khinh ra mặt, còn cố tình đưa tay kéo kéo mặt Đào Trĩ ngay trước mặt cậu, làm cái má trắng mịn ấy biến dạng… Không ai là không muốn sờ một cái.

Người bạn kia đã thèm thuồng từ lâu, nhưng không dám đụng đến Phó Tranh, chỉ biết nhịn.

Cậu bé này dáng vẻ xinh xắn, ánh mắt thuần khiết, tóc đen mềm mại phủ trên trán, khí chất sạch sẽ giản dị, mang đến cảm giác vô cùng thanh thuần.

Anh ta thì nghĩ vậy, còn Phó Tranh thì cứ chê bạn cùng phòng mình là đồ ngốc, siêu đần.

Thật sự không hiểu nổi thẩm mỹ của tên đại thiếu gia này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bị Đào Trĩ nhìn bằng ánh mắt ấy, cảm giác như có thể tha thứ cho cả thế giới.

Giống như vừa được Nam Cung Hỏi Nhã xoa đầu, tâm trạng lập tức dịu lại. Sau một hồi im lặng, anh ta gãi đầu, giả vờ bận rộn, tiếp tục nói chuyện với Phó Tranh:

**“Hai người không gây ra chuyện gì đó chứ?”**

“Thôi, đừng nhắc nữa.” Nhắc đến chuyện đó là Phó Tranh lại thấy cáu, sắc mặt Đào Trĩ cũng lập tức thay đổi, cúi đầu không dám nhìn hắn lấy một cái.

“Sao vậy?” Người bạn kia ngơ ngác.

“Không có gì, đừng hỏi.” Phó Tranh lười giải thích, chỉ cần nhớ tới là đã thấy phiền.

Lỗi không phải ở hắn, là tại Đào Trĩ làm hắn mất mặt.

Phó đại thiếu gia quen có đàn em đi theo hô mưa gọi gió, mỗi lần gây chuyện đều dẫn cả đội hình. Nhưng hôm đó xui xẻo không có ai bên cạnh, lại đúng lúc Đào Trĩ đang ở ký túc xá.

Thế là hắn kéo luôn cậu ta theo.

Nhưng ai mà ngờ được – **Đào Trĩ đến chuyện bắt nạt người cũng không biết làm.**

Trước khi đi còn căn dặn rõ ràng, bảo cậu ta cứ làm đúng theo lời thoại: dằn mặt vài câu, tát một phát, rồi lạnh giọng cảnh cáo kiểu “Dám đụng đến người của Phó thiếu là muốn chết, hiểu chưa?”

Kịch bản chuẩn bị kỹ càng vậy rồi.

Ai ngờ — Đào Trĩ lại **khen ngược.**

Không muốn nghĩ lại nữa, càng nghĩ càng tức.

Thật là… chịu không nổi.

Ra ngoài bị mất mặt, Phó Tranh bực đến khó chịu.

Hắn hít sâu, đè nén cơn giận đang nhức thái dương, dằn mạnh một ngụm cà phê đá kiểu Mỹ, cuối cùng cũng kìm nén được chút bất mãn trong lòng.

… Nhưng Đào Trĩ thì vẫn chẳng thấy mình có vấn đề gì.

Thật ra cũng đúng.

**Bắt nạt người ta thì vốn là sai mà.**

Đào Trĩ từ nhỏ đã là đứa ngoan ngoãn lễ phép, tính cách hiền lành, sống đến 18 tuổi chưa từng cãi nhau với ai, mặt đỏ còn chưa từng nổi, giờ bắt cậu đi bắt nạt người khác… thực sự là không làm nổi.

Đối với Đào Trĩ, có thể đứng sau lưng Phó Tranh, ưỡn ngực trợ uy cho hắn, đã là rất cố gắng rồi.

Nhưng Phó Tranh vẫn cứ không hài lòng với cậu.

**Kiếm tiền đúng là chuyện chẳng dễ dàng gì.**

Đào Trĩ thở dài một hơi.

Khi lấy lại tinh thần để tiếp tục nghe họ nói chuyện, đề tài đã đổi – nhưng vẫn xoay quanh chuyện bắt nạt người khác vừa rồi.

“Không phải anh cậu đã nói đừng có chọc vào người ta sao?”

"Cậu làm vậy chẳng phải là chống đối anh cậu à?" Giọng nói của người bạn Phó Tranh nhỏ dần, trên mặt còn lộ vẻ hoảng sợ, hiển nhiên là rất sợ cái người gọi là “anh cậu”:

**"Anh ấy mà nổi giận thì..."**

Đào Trĩ ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ tò mò.

Bây giờ cậu đang tràn đầy oán khí với Phó Tranh, nhưng cũng không kìm được mà tò mò về cái người “anh” trong lời họ là ai.

Thế nhưng Phó Tranh lại chẳng coi đó là chuyện gì to tát.

Ngoài sắc mặt ngày càng khó coi ra, hắn chẳng có lấy một chút sợ hãi nào:

**"Anh ta nói thì tôi phải nghe chắc?"**

**"Tôi chỉ đi cảnh cáo tên ngốc kia vài câu thôi chứ có đánh người đâu."**

“Nhưng mà chuyện này cũng không nên làm thế chứ, dù sao người ta cũng là thiếu gia nhà họ Thích, dạo gần đây anh cậu còn đang hợp tác với nhà họ Thích mà...”

"Thì sao." Phó Tranh cười lạnh:

**"Chỉ vì tụi tôi xảy ra chút mâu thuẫn mà hủy hợp tác á? Nếu thật vậy thì Phó Tư Hoành cũng nên xem lại xem mình có đủ năng lực làm việc không."**

"Thôi được rồi, đừng nói nhiều nữa." Gương mặt Phó Tranh tràn đầy khó chịu, không muốn nhắc lại chuyện này.

Hắn gọi một tiếng:

**"Đào Trĩ."**

Đào Trĩ lập tức phản ứng như một tùy tùng tiêu chuẩn, lễ phép đáp:

**"Có em."**

Phó Tranh đưa balo cho cậu.

**"Mang về ký túc xá. Còn nữa,"** hắn mặt không cảm xúc căn dặn tiếp:

**"Về học cách làm đàn em cho tử tế vào, đừng để tôi phải mất mặt nữa."**

Trong khoảng thời gian ngắn… hoặc cũng có thể là dài, bên cạnh hắn chỉ có thể sai khiến mỗi Đào Trĩ.

Vì vậy Đào Trĩ cần phải nhanh chóng “thông minh” lên.

**"Dạ."** Học sinh ngoan Đào Trĩ răm rắp làm theo.

---

Sau khi ném đồ đạc cho Đào Trĩ, Phó Tranh cùng bạn bè đến phòng tập boxing.

Phần thời gian còn lại trong ngày của Đào Trĩ, đại khái sẽ là mang balo của Phó Tranh về ký túc xá, rồi đến thư viện đọc sách, tiếp tục nghiên cứu cách làm một “đàn em” đạt chuẩn, một “tùy tùng” đủ tư cách.

Cũng tốt.

Ít nhất hôm nay không phải theo chân Phó Tranh đi gây chuyện nữa.

Nghĩ đến điều đó, lúc hai người kia vừa xoay người rời đi, Đào Trĩ bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì so với việc theo Phó Tranh đi bắt nạt người khác, cậu thà đi làm mấy việc linh tinh như chạy chân còn hơn.

Vừa không khiến bản thân thấy áy náy, lại vừa không làm uổng công nhận tiền, đúng là một công đôi việc.

Không sai, **Đào Trĩ làm việc cho Phó Tranh là có nhận tiền.**

Tiền thật, bạc thật, đúng hẹn trả lương. Nói thẳng ra thì… **Phó Tranh chính là ông chủ của cậu.**

Chuyện này bắt đầu từ sau kỳ nghỉ Quốc Khánh.

Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, Phó Tranh dọn vào ký túc xá.

Ngay ngày đầu tiên, hắn đã tỏ rõ bản chất đại thiếu gia: mặt hất lên, giọng điệu sai khiến, ném hành lý xuống đất, không chút khách khí bảo Đào Trĩ dọn giúp.

Mà Đào Trĩ lại là người tính tình tốt.

Tuy hơi ngốc một chút, nhưng vì Phó Tranh nói chuyện quá đỗi “tự nhiên”, nên cậu ngốc nghếch làm theo.

Lôi quần áo trong vali ra treo vào tủ, sắp giày xuống tầng dưới, trải giường, gấp chăn… những việc vặt vãnh đều làm hết.

Phó Tranh thì rất hưởng thụ sự giúp đỡ đó, chẳng buồn phụ một tay.

Lại càng đừng mong hắn nói tiếng cảm ơn.

Hắn chỉ buông một câu:

**"Không tồi."**

Đào Trĩ: “……”

Bạn cùng phòng mới này đúng là có chút kỳ lạ.

Nhưng Đào Trĩ cũng không để bụng.

Dù sao lúc đó cậu cũng rảnh, giúp một tay coi như là xây dựng quan hệ bạn cùng phòng tốt đẹp thôi.

Cậu không hề hay biết – đó mới chỉ là khởi đầu.

Buổi chiều hôm đó, Phó Tranh đi ra ngoài về, thấy Đào Trĩ đang chuẩn bị ra ngoài, liền nói:

**“Tiện thể lấy giúp tôi cái bưu kiện nhé, dù sao cậu cũng đi mà.”**

Buổi tối, thấy Đào Trĩ đang giặt quần áo, hắn liền tiện tay ném đồ của mình vào, bảo cậu giặt giúp cho sạch một chút.

Hôm sau, buổi sáng không dậy nổi, hắn gọi Đào Trĩ đi học thay mình.

Mới dọn vào chưa đầy 24 tiếng mà đã quá đáng đến thế, vậy sau này còn thế nào nữa?

Mãi sau này, Đào Trĩ mới từ từ nhận ra hình như mình đang bị bắt nạt.

Nhưng… chuyện đó đối với cậu, lại chẳng quan trọng.

**Quan trọng là, chuyện này làm lỡ cả thời gian đi làm của cậu ta!**

Sáng nay không có tiết học, vốn dĩ Đào Trĩ định đến trung tâm thương mại phát tờ rơi thú nhồi bông. Một tiếng được trả 30 tệ đấy.

Một buổi sáng mà làm được ba tiếng là có 90 tệ rồi, đủ chi tiêu cả mấy ngày. Làm sao mà có thể vì phải đi học thay người ta mà bỏ việc được chứ?

Tuyệt đối không được. Sau gần 24 tiếng bị sai khiến đủ đường, lần đầu tiên Đào Trĩ nói “không” với Phó Tranh.

Dù tính tình Đào Trĩ có tốt đến đâu, cũng không chịu nổi cảnh bị Phó Tranh bắt nạt mãi như thế.

Cậu ta lấy hết can đảm từ chối: “Tôi không đi.”

“Tôi phải đi làm thêm.”

“Đây là lớp của anh, tự anh đi học đi.”

**Phó Tranh: “?”**

Vị thiếu gia vừa than thở mắt mũi sưng húp vì mệt mỏi lập tức ngồi bật dậy trên giường.

Vừa mới ngủ dậy, vẻ mặt lộ rõ sự bực bội, lông mày cau lại, đôi mắt hơi híp trông rất dữ tợn, giọng nói cũng chẳng tốt đẹp gì: “Cậu vừa nói cái gì?”

Đào Trĩ hơi sợ, lùi lại hai bước.

...Cậu thật sự rất sợ bạn cùng phòng này.

Anh ta cao lớn, vẻ ngoài hung dữ, nói chuyện lúc nào cũng tỏ ra khó chịu, chưa từng có một biểu cảm tử tế với ai.

Cảm giác y hệt mấy tên côn đồ hồi học phổ thông ở quê nhà, cả ngày không học hành gì, chỉ chuyên đi bắt nạt bạn học, kiếm tiền tiêu vặt từ mấy đứa học giỏi.

Việc Đào Trĩ cam chịu suốt 24 tiếng cũng một phần lớn là vì... sợ.

Nhưng mà, dù ai có cản cũng không ngăn được cậu đi làm thêm.

Cậu thật sự rất cần số tiền 90 tệ đó.

Nói đi nói lại, có tiền thì đã sao chứ?

Dù là thiếu gia sống sung sướng quen rồi, cũng đâu thể đến trường mà cứ sai người khác như vậy!

Trong lòng Đào Trĩ bực tức mắng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn không dám tỏ thái độ quá rõ ràng.

Cậu cố gắng nhẹ nhàng giảng lý lẽ với Phó Tranh, ngẩng đầu nói, cổ trắng ngần dài nhỏ, tóc đen hơi dài phủ gáy, nhìn rất mềm mại:

“Đây là lớp của anh, anh nên tự mình đi học.”

“Không phải.” Phó Tranh lạnh lùng ngắt lời, đã bắt đầu hết kiên nhẫn: “Lặp lại lần nữa.”

Hả?

Lặp lại á?

Đào Trĩ ngẫm nghĩ: “Tôi muốn đi làm thêm?”

“Điện thoại, đưa ra đây.” Phó Tranh nhếch môi dưới.

Hả?

“Đừng có đứng đần ra đó, điện thoại đâu, đưa đây!” – Phó Tranh cau có.

“À... à à.” Đào Trĩ vội vàng ứng tiếng, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cùng lúc đó, Phó Tranh cũng chống đầu ngồi dậy, từ dưới gối lấy điện thoại của mình ra.

Đào Trĩ không hiểu anh ta định làm gì, cầm điện thoại đưa lên, bạn cùng phòng cầm điện thoại soi xuống quét mã.

Một cái là **iPhone 16 Pro Max**.

Một cái là... **điện thoại cục gạch**.

**Phó Tranh: “?”**

Đào Trĩ vẫn ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

“Bó tay thật sự!” Phó Tranh bực đến không chịu nổi, âm lượng vọt thẳng lên: “Cậu đang chơi cái gì vậy?!”

“Điện thoại mà.” Đào Trĩ không hiểu sao anh ta nổi giận. Nhưng thái độ và giọng nói kia khiến cậu hơi run lên.

“Cái thứ này mà gọi là điện thoại?!” Phó Tranh gào lên.

Đào Trĩ khẽ cắn môi, hơi co lại.

“Thật sự chịu thua cậu luôn rồi, từ cái thời nguyên thủy nào đến vậy, điện thoại thông minh cũng không có!”

“Nếu không phải nhìn cậu ăn mặc keo kiệt quá mức, tôi còn tưởng cậu đang đùa tôi.”

Phó Tranh nổi cơn tam bành, bật dậy khỏi giường.

Nghe anh ta nói vậy, mặt Đào Trĩ đỏ bừng, vội vàng lùi lại hai bước.

Dậy rồi, chắc là chuẩn bị đi học? Vậy cậu cũng nên đi luôn…

Thật ra Đào Trĩ thấy hơi tủi thân. Cậu vừa lùi từng bước ra cửa, thì Phó Tranh xoay người lại, thấy cậu đang định đi, liền gọi giật lại.

“Chạy cái gì? Lại đây.”

Giọng nói dữ tợn, như thể giây tiếp theo là xông vào tẩn cậu vậy. Đào Trĩ cắn răng, cố gắng bước lại gần.

Cậu thực sự rất không thích Phó Tranh.

Giọng to, nóng nảy, tính tình tệ, thích sai người làm việc... Đào Trĩ quyết định từ nay sẽ không nghe lời anh ta nữa, cậu phải phản kháng. Cậu không nợ gì Phó Tranh ——

**Bỗng nhiên mấy tờ tiền mệnh giá 100 tệ bị nhét vào tay cậu.**

Đào Trĩ sững người.

“Chút tiền mặt này, cầm trước đi.” Phó Tranh nói bằng giọng vẫn đầy khó chịu: “Tan học xong đi mua cái smartphone, tôi thật sự phục cậu rồi.”

Dừng lại một chút, anh ta bổ sung: “Tôi trả.”

**Đào Trĩ: “Hả?”**

Cho... cho mình sao?

Đào Trĩ vẫn chưa hiểu rõ ý anh ta.

“Hả cái gì mà hả.” Phó Tranh cáu: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, tôi học lúc 8 giờ!”

“Đi học thay đi.”

**Đào Trĩ: “……”**

…Được rồi.

Đào Trĩ phải thừa nhận, cậu đã bị lay động vì **một nghìn tệ** này.

Một nghìn tệ đấy! Cậu phải đi làm bao nhiêu giờ mới kiếm được từng ấy?

Đào Trĩ ngây ngốc nhận lấy tiền, hỏi lớp học ở đâu rồi như bị thôi miên mà đi học thay.

Tan học xong, đói bụng nhưng không dám mua cơm vì sợ quá đắt.

Trở về nghĩ lại, cảm thấy số tiền này thật sự quá nặng tay, không nên nhận... Cậu dằn vặt nửa tiếng, cuối cùng rưng rưng mang tiền đến định trả lại.

**Phó Tranh không nhận.**

Không những không nhận, còn bảo cậu đừng phiền phức.

Hôm sau, anh ta thậm chí đưa cho cậu một chiếc điện thoại thông minh mới tinh.

Vứt lên bàn, nói lạnh tanh:

“Tất cả mấy cái làm thêm vớ vẩn gì đó dẹp hết đi, từ nay về sau chỉ cần phục vụ tôi, hiểu chưa? Giặt quần áo, mua cơm, đánh giày, lấy đồ chuyển phát — tôi bảo gì làm nấy.”

“Tôi sẽ trả tiền.”

**Từ đó, Đào Trĩ chính thức trở thành “người hầu” được Phó Tranh dùng tiền chiêu mộ.**

Cậu tận tụy nghe theo mọi lời của Phó Tranh, chăm sóc anh ta từ chuyện ăn cơm, uống nước đến mức thành “mẹ bé bự”.

Mà Phó Tranh cũng thật sự rất hào phóng.

Chỉ trong hai tuần, đã đưa cho cậu bảy, tám nghìn tệ.

Với Đào Trĩ, đó là một khoản tiền khổng lồ.

**Đào Trĩ từng nghĩ đây là một công việc rất tốt.**

……Cho đến khi xảy ra chuyện sinh viên bắt nạt học sinh trung học.

Ai mà nghĩ Phó Tranh lại đi gây chuyện với người ta tận trường cấp 3, mất mặt thật sự.

Hy vọng chuyện như vậy đừng tái diễn nữa. Phó Tranh chỉ cần sai vặt cậu chạy việc là được rồi, bắt nạt người khác thì cậu không làm được, mà còn bị mắng nữa, quá oan uổng.

Mang theo hy vọng tươi đẹp về tương lai, Đào Trĩ bước trên đường quay lại ký túc xá.

Vừa đến dưới lầu, bỗng trong balo Phó Tranh vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập.

Có điện thoại gọi đến.

Đào Trĩ sững người.

Chẳng lẽ Phó Tranh để quên điện thoại trong balo?

Ban đầu cậu không định động vào, dù sao tự tiện sờ đồ người khác cũng không hay. Nhưng chuông điện cứ réo liên tục, không ngừng chút nào.

Cho đến lúc về tới phòng, nó vẫn chưa ngừng.

Không chừng là chuyện gì đó quan trọng?

Đào Trĩ chợt nghĩ, có khi nào người gọi đang muốn tìm Phó Tranh? Thấy điện thoại trong balo, nên mới gọi cho cậu?

Nghĩ vậy, Đào Trĩ vội vàng lục lấy điện thoại ra.

Tiếng chuông vừa dứt thì tin nhắn tới dồn dập.

**Trợ lý Kỷ:** 【Nhị thiếu, Thích thiếu gia đã tố cáo với Phó tổng rồi, Phó tổng tức giận lắm.】

**Trợ lý Kỷ:** 【Tôi khuyên ngài nên tránh đầu sóng ngọn gió một thời gian.】

**Trợ lý Kỷ:** 【À, lúc Thích thiếu gia tố cáo còn nói ngài dẫn theo “đàn em” đi làm nhục cậu ta, Phó tổng càng giận hơn. Anh ấy bảo sẽ xem rốt cuộc còn ai dám theo ngài làm loạn.】

……

**Hả?**

“Đàn em”? “Làm nhục”?

Chẳng lẽ... là đang nói **mình**?

Đào Trĩ cầm điện thoại, mặt mày ngơ ngác.

---

**Tác giả có lời muốn nói:**

Trời ơi!!! Sao còn đi tố cáo bạn nhỏ đáng thương nhà người ta nữa! Kiếm tiền đâu dễ vậy chứ!!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play