**Chương 4: Nước Miếng**

Phó Tranh không giữ lại chút gì, đem toàn bộ kế hoạch và suy nghĩ của mình nói hết với Đào Trĩ.

Đào Trĩ nghe xong chỉ biết ngây người: “?”

“……”

A… A? Aaa!?

“Cậu nếu không có ý kiến gì, vậy chúng ta có thể bắt đầu hành động ngay bây giờ.” Phó Tranh vừa nói vừa buông mặt Đào Trĩ ra.

Người từ vùng quê nhỏ ra, sao mặt lại mềm đến vậy chứ?

Trắng trẻo mịn màng, mềm như mây, hoàn toàn đảo ngược hình tượng nông thôn hoang vu trong đầu Phó Tranh.

Không phải thường là đen đúa, thô ráp sao? Đào Trĩ thì hoàn toàn khác biệt.

Trắng nõn xinh xắn, tính tình lại ngoan hiền, không cáu bẳn, hiền như cục bông, bảo làm gì cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Chậc.

Phó Tranh bóp bóp ngón tay mình, đứng thẳng dậy, hơi nghiêng người kéo giãn khoảng cách giữa hai người một chút.

“Khoan đã! Phó Tranh!” Vừa thấy cậu định hành động thật, Đào Trĩ lập tức bật dậy, tóm lấy tay cậu ta không cho đi.

Cậu giờ đang lo đến phát sốt: “Tôi có ý kiến! Tôi có ý kiến mà!”

“…… Tôi thực sự không làm được đâu!” Điều cậu nghĩ nghiêm trọng nhất lúc nãy là: nếu ca ca của Phó Tranh thật sự là một người… thích con trai thì sao?

Cậu là trai thẳng! Làm sao mà đi quyến rũ một người đồng tính được?

Chắc chắn sẽ diễn dở tệ hại!

Đến lúc đó phá hỏng luôn kế hoạch của Phó Tranh, cậu chắc chắn sẽ bị mắng té tát!

Đó là viễn cảnh tệ nhất mà Đào Trĩ có thể tưởng tượng ra.

Nhưng rõ ràng Phó Tranh còn xấu xa hơn cậu nghĩ.

Vậy mà lại nghĩ ra trò bắt cậu cải trang nữ để đi quyến rũ người khác… Đào Trĩ cảm giác đầu mình như cái trống bị gõ liên hồi, cố gắng diễn đạt rằng cậu thật sự… không làm nổi.

Nhưng Phó Tranh đã quyết tâm rồi.

Cậu hỏi lại Đào Trĩ: “Vậy cậu có cách nào hay hơn không?”

“A? Ai?” Bị hỏi bất ngờ, Đào Trĩ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Sao tự dưng lại biến thành cậu phải nghĩ cách rồi?

Lạ ghê.

Nhưng giờ phút này đầu cậu chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó.

Đào Trĩ là kiểu người rất dễ bị dắt mũi theo lời người khác.

Thế là cậu thật sự ngồi xuống… bắt đầu suy nghĩ.

Năm phút sau.

“…… Không nghĩ ra.” Đào Trĩ nói lí nhí.

“Thấy chưa.” Phó Tranh khoanh tay, tất cả đều nằm trong dự tính của cậu.

“Vậy thì không còn cách nào khác.”

“Nhưng mà……” Đào Trĩ vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

“Không có nhưng nhị gì hết. Thế là quyết định vậy đi.” Phó Tranh không cho mặc cả, cũng không cho Đào Trĩ cơ hội phản đối.

Đào Trĩ: “……”

QAQ

Thế là, Đào Trĩ cứ thế bị kéo vào chuyện không đầu không đuôi này.

Dĩ nhiên, Phó Tranh không phải là kiểu người bạc đãi “người của mình”.

Ngay tại chỗ, cậu ta đưa cho Đào Trĩ năm vạn tệ.

…… Có vẻ hơi thiếu một chút, nhưng đây đã là số tiền lớn nhất mà Phó Tranh có thể gom góp được để đưa cho Đào Trĩ vào lúc này.

Phó Tranh bị Phó Tư Hoành cho một trận tơi tả.

Cuối tuần, hắn mò về ký túc xá, bị anh cả tẩn cho một trận rồi về nhà, sau đó… bị cắt tiền tiêu vặt. Phó Tranh tức điên, gọi điện chất vấn thì kết quả là bị Phó Tư Hoành chặn luôn số.

Suýt nữa hắn tức đến ói máu.

Không còn cách nào, hắn đành phải tìm đến mẫu thân đang đi du lịch bên kia đại dương.

Nhưng mẹ hắn cũng chỉ gửi cho hắn mười vạn, lại còn vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ dặn dò:

“Tiểu Tranh, mẹ cũng không dám cãi lời anh con đâu. Chút tiền này con cũng đừng khoe ra ngoài nhé, xài tiết kiệm một chút. Dù hơi ít, nhưng với sinh viên như con thì vẫn là đủ tiêu mà.”

Phó Tranh: “……”

Phục rồi.

Đời hắn chưa bao giờ nghèo đến mức này.

Phó Tranh mặt lạnh nhận lấy mười vạn ấy, còn phải cắn răng nói một câu cảm ơn mẹ.

Vừa dập máy, hắn đã bắt đầu lo lắng chuyện tiền nong.

Chỉ có mười vạn.

Tạch.

Ban đầu Phó Tranh dự định đem toàn bộ số tiền này đưa cho Đào Trĩ.

Hắn biết rõ Đào Trĩ là học sinh thi từ vùng núi nghèo khó ra, trong nhà không chỉ nghèo mà còn đang nợ nần, tiền học phí đại học cũng là nhờ vay vốn học sinh. Đi học xa nhà, mỗi tháng chỉ được gửi vài trăm tệ sinh hoạt phí, còn phải đi làm thêm khắp nơi mới đủ ăn.

Nói chung là: **Đào Trĩ rất cần tiền.**

Mười vạn với Phó Tranh chẳng là gì, nhưng với Đào Trĩ lại là một món tiền cực lớn.

Coi như là tạm đủ để dụ cậu nghe theo lời hắn.

Cùng lắm sau khi kế hoạch thành công, đưa thêm một ít nữa.

Ban đầu Phó Tranh đã quyết như thế, nhưng ngay trước lúc chuyển tiền, lại nghĩ: nếu đưa hết, chẳng khác nào giao cả con dao vào tay người khác, mình thì rơi vào thế bị động.

Thế là mười vạn… biến thành năm vạn.

Cắt một nửa.

Nhưng với một người chưa từng trải sự đời như Đào Trĩ…

Mơ mơ màng màng, cứ vậy mà gật đầu đồng ý.

Tỉnh táo lại thì đã bị Phó Tranh kéo thẳng ra khỏi ký túc xá rồi.

“……”

Với Đào Trĩ mà nói, Phó Tranh quả thật quá áp đảo.

Mà cậu, lại hoàn toàn không biết đối phó với kiểu người như vậy. Dù Phó Tranh có ép buộc, không cho tiền, thậm chí hăm dọa, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn gật đầu.

Đào Trĩ hiểu rất rõ bản thân.

Ít nhất lần này, còn có thể giữ được tiền trong tay.

… Nghĩ đến khoản nợ của gia đình, học phí và sinh hoạt phí của em gái, thuốc men cho mẹ.

Tiền này… cậu không thể không nhận.

Xem như cam chịu kế hoạch của Phó Tranh đi.

Nhưng đang đi trên đường, cậu vẫn không nhịn được mà hỏi:

> “Phó Tranh, cậu với anh cậu có phải là anh em cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha không?”

Phó Tranh khựng lại: “Hả? Không phải.”

Hửm?

Đào Trĩ lại nghĩ một lúc.

Vừa đọc qua ba mươi mấy quyển tiểu thuyết, đầu óc bây giờ đang bay bổng cực kỳ.

> “Vậy… cậu là con ngoài giá thú à?”

Nói đến ba chữ cuối, giọng cậu nhỏ hẳn lại, còn cẩn thận nhìn quanh, như sợ tiết lộ đời tư của Phó Tranh.

“……”

“Đừng có đoán linh tinh.” Phó Tranh cực kỳ bất lực: “Tụi tớ là anh em ruột, cùng mẹ sinh ra.”

> “À.” Đào Trĩ ngơ người: “Anh em ruột thật à.”

… Anh em ruột mà có thể nghĩ ra kế hoạch nham hiểm đến thế sao?

Đào Trĩ gãi gãi thái dương.

Phó Tranh mặc kệ cậu, chỉ buông tay ra.

Đào Trĩ cũng không chạy, ngoan ngoãn đi theo hắn tiếp.

Đi được một lúc, cậu như chợt nhớ ra chuyện quan trọng nhất:

> “Chúng ta… đang đi đâu vậy?”

Phó Tranh đáp: “Dẫn cậu đi học một khóa huấn luyện.”

Hả…?

---

Cái gọi là khóa huấn luyện, chính là dạy Đào Trĩ cách nói chuyện bằng giọng con gái.

Việc này với Đào Trĩ khá là khó, học hai ngày vẫn chưa thấy tiến bộ gì, may mà giọng cậu vốn đã trung tính, như thể chưa từng vỡ giọng. Âm thanh trong trẻo, mềm mại. Nếu không nhìn mặt mà chỉ nghe giọng, ít nói một chút, bóp giọng nhẹ nhàng một chút, chắc cũng không dễ bị lộ.

Dù sao thì Phó Tư Hoành cái tên xử nam già đó cũng chưa từng yêu đương gì, chắc cũng không tinh ý đến mức phát hiện.

Phó Tranh nghĩ bụng thế mà thấy yên tâm.

Giải quyết xong phần giọng nói, bước tiếp theo là cải tạo hình tượng.

Chiều thứ Bảy, Phó Tranh dẫn Đào Trĩ ra khỏi trường, tới một trung tâm thương mại – vào một cửa hàng tạo hình.

> “Dung Hòe đâu?” – Phó Tranh đi vào như chốn không người, nhân viên nhận ra hắn liền lễ phép chào "Nhị thiếu", rồi gọi chủ tiệm ra.

Chủ tiệm là một anh chàng tóc dài, vừa ra đã thấy Phó Tranh và Đào Trĩ, lập tức nhíu mày.

> “Tôi đã nói với anh rồi đấy, chính là cậu ta.” – Phó Tranh đẩy Đào Trĩ về phía ông chủ.

Đào Trĩ lúng túng đứng yên, thấy người lạ thì ngừng thở.

Dung Hòe cười: “Cậu thở được mà.”

Đào Trĩ: “……”

Phó Tranh: “……”

Ngốc thật.

Thật sự định để cái tên ngốc này giúp mình hoàn thành kế hoạch trả thù à?

Thôi kệ.

Dù sao cũng chẳng còn ai khác để dùng.

Phó Tranh thở dài.

Hắn từng chào hỏi trước với Dung Hòe, nhưng vì kế hoạch trả thù cần tuyệt mật nên cũng không nói rõ.

Dung Hòe vốn tưởng họ là một cặp đang chơi mấy trò tình thú, nên cũng không nghĩ nhiều, tự nhiên hỏi:

> “Muốn trang điểm phong cách gì?”

Đào Trĩ mù tịt.

Cậu biết cái quái gì đâu… đến sữa rửa mặt còn phải lên đại học mới học được cách dùng.

Trang điểm gì đó hoàn toàn ngoài phạm vi hiểu biết của cậu.

Đào Trĩ liếc sang Phó Tranh cầu cứu.

Phó Tranh nghĩ một chút: “Trang điểm kiểu trong sáng một chút.”

Hắn cũng không rõ gu của Phó Tư Hoành là gì… đành thử đại.

Thử cho biết.

> “Ok.” – Dung Hòe đồng ý.

Đào Trĩ cũng không ý kiến gì, từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn, Phó Tranh bảo làm gì thì làm nấy.

Nhìn mà khiến người ta mềm lòng.

Dung Hòe trấn an cậu một câu “Đừng lo, tôi không ăn người đâu”, rồi dẫn đi.

---

Một giờ sau, Đào Trĩ xuất hiện trở lại trước mặt Phó Tranh.

Lúc đó Phó Tranh đang ngồi trên sofa trong phòng chờ chơi game.

Bị đối thủ hành quá, hắn nhăn nhó cáu kỉnh, sắc mặt cũng không tốt.

Nghe có người gọi “Nhị thiếu”, hắn ngẩng đầu lên một cách không kiên nhẫn – lập tức sững người tại chỗ.

Hắn trợn tròn mắt.

Vì người đứng trước mặt hắn lúc này, chính là một cô gái vừa trong sáng vừa xinh đẹp.

Áo sơ mi trắng kiểu thiết kế không đối xứng, có chút tinh tế đầy tâm cơ mà vẫn giữ được vẻ ngây thơ. Phối với chân váy ngắn trên đầu gối, khiến tim Phó Tranh đập thình thịch, cứ thế đơ người, không phản ứng nổi.

Đào Trĩ bị hắn nhìn chằm chằm đến phát hoảng.

Cậu rất không quen mặc đồ kiểu này. Váy quá ngắn, từ đùi đến mắt cá chân đều lộ ra ngoài, đôi chân thon dài dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.

> “Có phải… nhìn kỳ lắm không?” – Thấy Phó Tranh không nói gì, Đào Trĩ bối rối hỏi.

Nói thật lòng, nam sinh mặc váy vốn đã kỳ cục rồi, huống chi là cái váy còn ngắn thế kia. Đào Trĩ cắn môi, ngượng ngùng kéo váy xuống định che bớt.

Nhưng chẳng che được gì cả.

Ngược lại còn khiến vẻ vụng về e lệ càng thêm nổi bật.

Phó Tranh cảm thấy vết thương do bị Phó Tư Hoành đánh trước đó hình như lại tái phát.

Bác sĩ mũi đâu? Gọi y tá tới nhanh lên!

> “…… Không kỳ.” – Phó Tranh ho khan, giọng nói gượng gạo, cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi quay mặt đi.

Nhưng chưa đầy mấy giây, lại quay đầu nhìn trộm.

Đào Trĩ tóc đen dài thẳng, trông rất thanh thuần, trên mặt hầu như không thấy lớp trang điểm, làn da mịn màng, mũi và má ửng hồng nhẹ.

Chắc là đang xấu hổ?

Phó Tranh chẳng hiểu biết gì về đồ trang điểm, không biết má hồng là gì cả.

Khi Đào Trĩ mở miệng nói chuyện, lớp son bóng trên môi lấp lánh như mật ong, hai môi chạm nhau còn phát ra tiếng “chụt” nhỏ xíu như thể… như thể…

… Khốn kiếp thật.

Đúng chuẩn nữ thần.

Phó Tranh choáng váng, suýt quên mất mình đến đây làm gì.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau đứng đấy.

Dung Hòe: “……”

Cuối cùng vẫn là ông chủ phá vỡ bầu không khí im lặng:

> “Thế nào? Thích không?” – Dung Hòe hỏi.

> “Thí……” – Suýt nữa buột miệng nói “Thích quá”, Phó Tranh vội sửa lại.

Ho nhẹ một tiếng, nhíu mày, làm ra vẻ thờ ơ:

> “Tôi thích hay không thì có gì quan trọng, đây là *bạn gái tương lai* của Phó Tư Hoành mà.”

> “Hả?” – Dung Hòe cũng ngây người: “Phó Tư Hoành? Anh cậu á?”

> “Bạn gái tương lai của anh cậu?!”

Phó Tranh gật đầu.

Dung Hòe: “……”

**Điên rồi.**

Cậu nước miếng sắp chảy cả ra mà cậu không biết hả?

Lúc này trong mắt Dung Hòe, Phó Tranh chẳng khác gì một thằng đần chính hiệu.

---

*Tác giả có lời muốn nói:*

Dung lão bản lại được dịp ra sân đóng vai quần chúng [ làm tôi khó chịu quá trời luôn ]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play