Vân Niệm vừa nói, vừa cuộn bức họa lại, cất vào hộp gỗ, rồi cho vào nhẫn trữ vật của mình.
“Lão đại muốn mang về à?” Tiểu Lang hỏi.
Vân Niệm gật đầu: “Linh lan đã khô héo, bức họa của mẫu thân để lại đây cũng vô dụng.”
Nghe vậy, Tiểu Lang nhìn quanh cách bài trí trong phòng, không khỏi nói: “Theo ta thấy, mẫu thân ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, năm đó ở Vân phủ chắc chắn sống rất dễ chịu. Ngươi nhìn xem căn nhà này, sắp sang trọng hơn cả nhà chính rồi.”
Vân Niệm đã bắt đầu dọn dẹp phòng, Tiểu Lang vẫn ở đó xem xét, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu. Tuy không giúp gì, nhưng không quấy rầy cũng coi như tốt.
Đột nhiên, mắt Tiểu Lang sáng lên, từ một góc tủ bới ra một miếng ngọc bội, vội vàng kêu lên: “Lão đại, người mau xem đây là cái gì!”
Vân Niệm cũng đi tới, cầm miếng ngọc bội lên tay. Miếng bạch ngọc mát lạnh, bóng loáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play