Tu chân giới tuy rộng lớn, song ngoại trừ những kẻ thể tu có linh căn thiên phú cực thấp, thì phàm là ai sinh ra mang tứ linh căn trở lên, đều chẳng mấy ai nguyện lãng phí thời gian nơi rèn thể chi đạo. Mặc dù ai cũng biết rèn thể có lợi ích to lớn cho đường tu hành về sau, song phần lớn người đời lại nóng lòng cầu thành, chỉ ham nhanh chóng tiến cảnh.
Kiếp trước, Vân Niệm cũng không khác là bao. Vì khát cầu ánh mắt tán thưởng của Vân gia, nàng đã không ngần ngại đi những con đường cực đoan, tìm đủ mọi cách để nhanh chóng đề thăng tu vi cùng thực lực. Khi ấy, nàng mới chỉ ba mươi hai tuổi, tu vi đã chạm đến Nguyên Anh hậu kỳ, lực lượng càng vượt xa tu sĩ đồng cấp. Ngay cả những kẻ đã đạt Xuất Khiếu hậu kỳ, cũng chưa chắc có thể thoát khỏi bàn tay nàng.
Nay hồi tưởng lại, tuy rằng thuở ấy nàng quả thực mạnh mẽ vô song, song cả đời lại sống trong u ám, đến cuối cùng, thậm chí không một ai còn nhớ tới sự tồn tại của nàng. Trải qua bao gian nan, gánh lấy thống khổ người thường khó lòng chịu đựng, rốt cuộc chỉ đổi lại một thân thể tàn phế, hồn phi phách tán. Nghĩ đến đây, Vân Niệm không khỏi tự hỏi: “Hà tất phải như thế?”
Đắm chìm trong điển tịch, Vân Niệm bất giác quên cả thời gian. Mãi đến khi chuông sớm ngân vang, nàng mới sực tỉnh, biết mình đã ở Tàng Thư Các trọn một đêm. Bèn chọn lấy vài quyển sách tu luyện phù hợp, rồi cẩn thận mang về cư phòng để nghiên cứu thêm.
— Hẻm Ngọc Trúc —
“Thật mệt chết người… Cái Lý Như kia, rõ ràng đã chết, cư nhiên còn nặng như thế này...” – Thanh Nhiên vừa thấp giọng lầm bầm, vừa xoa vai cổ mỏi nhừ, chậm rãi bước về hướng chỗ ở của mình.
Nào ngờ, khi nàng chỉ còn cách cửa nhà vài bước, liền chợt thấy trước mặt có một thân ảnh quen thuộc từ đằng xa đi tới. Dù người ấy khoác lên mình tử y ngoại môn của đệ tử Tử Tiêu Tông, nhưng chỉ một cái liếc mắt, Thanh Nhiên đã lập tức nhận ra — là Vân Niệm!
Một cơn choáng váng ập đến, nàng lảo đảo suýt ngã quỵ tại chỗ.
“Sao… sao có thể như vậy? Nàng… nàng không phải đã vào Dịch Tuyền sao? Sao còn có thể bình an vô sự trở về?”
Thanh Nhiên trong lòng cuồng loạn, sắc mặt cũng theo đó mà trắng bệch.
Mà Vân Niệm, ngay từ xa đã nhận ra nàng. Từ nhỏ thần thức nàng đã vượt trội người thường, lại được gia tộc rèn luyện khắc nghiệt, huống chi thêm ký ức kiếp trước, đối với Thanh Nhiên — một kẻ luôn mang theo địch ý ngấm ngầm — nàng sớm đã cảm nhận được hơi thở không bình thường kia.
Trên người nàng ta lộ rõ vẻ chật vật cùng mệt mỏi, hơi thở uể oải, giữa mày còn vương một tia oán khí chưa tan. Khi bắt gặp Vân Niệm, rõ ràng có phần kinh ngạc, nhưng lại gượng ép che giấu.
Vân Niệm chỉ nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, không nói không rằng, xoay người vào phòng, hoàn toàn không để tâm đến sự hiện diện của người khác.
Còn Thanh Nhiên thì vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, tim đập loạn, hồi lâu không thể bình ổn.
“Sao có thể… nàng rõ ràng đã bị phái đi Dịch Tuyền, sao lại có thể bình an trở về?”
Đột nhiên, một bàn tay nhẹ đặt lên vai khiến Thanh Nhiên giật mình như bị điểm huyệt, thân thể khẽ run.
“Thanh Nhiên tỷ!” — Một nữ tu tươi cười chào hỏi — “Sáng nay đã dậy rồi sao?”
Thanh Nhiên cố nặn ra nụ cười, miễn cưỡng hàn huyên đôi câu với đối phương, lòng vẫn chưa thôi rối loạn.
Về đến phòng, Vân Niệm định từ trong nhẫn trữ vật lấy sách ra đọc tiếp thì bụng bỗng réo lên một tiếng phản đối rõ ràng. Ánh mắt nàng hơi chuyển, liền lật tay lấy ra túi tiền.
Nay đã bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn, nguyệt cung cũng vì thế mà hạ thấp một bậc. Một viên thượng phẩm linh thạch đổi được một ngàn trung phẩm, mà một trung phẩm lại đổi được ngàn hạ phẩm. Còn cực phẩm linh thạch, tại Tu chân giới quý vô cùng, có tiền cũng chưa chắc tìm được người bán.
Tại Tử Tiêu Tông, một đệ tử nội môn phổ thông mỗi tháng cũng được cấp mười viên thượng phẩm linh thạch, còn ngoại môn như nàng thì chỉ có hai viên trung phẩm mỗi tháng. Mới vào môn không lâu, không có tích lũy gì, lại còn vì chuyện lần trước tiễu trừ yêu thú mà bị trừ toàn bộ nguyệt cung. Hiện tại trong túi nàng chỉ còn đúng năm viên trung phẩm linh thạch — ít ỏi đến đáng thương.
Nay muốn vừa rèn thể vừa no bụng, tiêu phí chắc chắn không nhỏ, nghĩ đến đó, nàng khẽ thở dài — đúng là chuyện khiến người nhíu mày.
Hồi tưởng kiếp trước, nàng chưa từng thiếu thốn linh thạch. Nhưng đời này là con đường nàng tự chọn, dù có gian khổ, cũng tuyệt không hối hận.
Nghĩ vậy, nàng nhấc lấy thanh trường đao đặt trên bàn, chuẩn bị rời đi, đến Tông Vụ Điện xem thử có nhiệm vụ treo thưởng nào có thể nhận.
Lúc tay chạm vào chuôi đao, ánh mắt vô tình lướt qua một góc bàn — nơi đặt một đạo truyền âm phù. Vân Niệm hơi khựng lại, nhưng rồi không bận tâm thêm, sải bước rời đi.
Tại cổng tông môn, Vân Nguyệt Nga vận tử y tinh xảo, dáng vẻ ưu nhã đứng bên một gốc bạch mai, thong dong chào hỏi các đệ tử đi qua. Dù nàng vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại mang theo mấy phần gượng ép khó giấu.
Một đệ tử thủ vệ thấy thế, không khỏi nhỏ giọng hỏi:
“Vân sư tỷ, người đã đợi ở đây hơn một canh giờ rồi, vị bằng hữu kia của người… chẳng lẽ sẽ không đến?”
“Không đâu…” Vân Nguyệt Nga miễn cưỡng nở nụ cười: “Nàng chắc là sắp tới rồi.”
Miệng tuy đáp như vậy, song trong lòng nàng lửa giận sớm đã dâng cao. Từ khi sinh ra đến nay, nàng chưa từng vì bất kỳ ai mà chờ đợi lâu đến thế.
Lại thêm một khắc nữa trôi qua, nhận thấy các ánh mắt ái ngại từ thủ vệ đệ tử, cuối cùng Vân Nguyệt Nga không nhịn được nữa, giẫm kiếm bay thẳng vào trong tông môn.
Tại Linh Thú Phong, tay áo Vân Niệm buộc gọn lên vai, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía một con ngỗng trắng đang thong thả bước đi.
“Cạc cạc cạc ——”
Con ngỗng hoàn toàn không hay biết có nguy hiểm đang đến gần.
Vân Niệm lặng lẽ vận khí, thân thể khẽ động. Khi ngỗng vừa quay đầu bị hấp dẫn bởi vật gì đó xa xa, nàng lập tức như tia chớp lao tới, thân ảnh lưu lại tàn ảnh mờ mờ. Trong khoảnh khắc, đôi tay đã chụp lấy cổ dài của con ngỗng.
“Cạc cạc ——!”
Ngỗng giãy dụa dữ dội, cánh đập loạn xạ.
Vân Niệm không thèm để tâm, xoay người, thẳng tay ném con ngỗng vào lồng sắt rồi khóa lại cẩn thận.
Một nam tu đang bê nồi gần đó thấy vậy, không khỏi sững người, rồi bước lại gần, trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú lộ vẻ kinh ngạc:
“Chưa đến một canh giờ, vậy mà cô đã bắt đủ cả rồi sao?”
Vân Niệm phủi tay, xoay người đáp lời: “Đám đại ngỗng này chậm chạp lắm, chẳng tốn mấy công sức. Tiền thưởng đâu?”
Nam tu kia tựa như vừa hoàn hồn, liền đưa tới một túi trữ vật:
“Đây, năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, xin cô nương kiểm tra.”
Hắn có đôi mắt cong cong, khi cười lên lại giống như trăng non đầu tháng, khiến người nhìn cũng thấy dễ chịu.
Vân Niệm dùng thần thức quét qua túi, xác nhận số lượng xong liền xoay người định nhận thêm nhiệm vụ khác.
Đúng lúc đó, một tiếng gọi quen thuộc từ xa truyền tới:
“Vân Niệm!”
Nghe thấy thanh âm kia, ánh mắt nàng hơi động. Trên không trung, Vân Nguyệt Nga đang cưỡi phi kiếm bay đến, sắc mặt đầy tức giận, khí thế bức người.
Ngay khi đến gần, nàng lập tức nhảy xuống khỏi kiếm, dừng lại trước mặt Vân Niệm.
Một luồng tức khí phả thẳng vào mặt.