Ông vốn không biết Vân Niệm lại là muội muội ruột của Vân Nguyệt Nga – người đang được tông môn coi trọng bậc nhất. Giờ nàng đã tự thân tới hỏi, ông đành cắn răng đối diện. Trầm ngâm một lúc, Tào An Học thở dài:

“Vân sư điệt cũng chớ giận. Bổn tọa thật không ngờ Vân Niệm lại gây ra chuyện như thế…”

Vân Nguyệt Nga sắc mặt trầm xuống:
“Nàng rốt cuộc đã làm gì?”

Tào An Học thở dài thêm lần nữa:
“Có lẽ vì mới chuyển đến, giữa nàng và đồng môn nảy sinh mâu thuẫn, nhất thời nóng giận mà giết chết Lý Như. Bổn tọa ban đầu cũng muốn giúp nàng, nhưng người nhà Lý Như gây áp lực dữ dội, ta đành phải đưa ra quyết định đuổi nàng khỏi Tử Tiêu Tông. Nếu để nàng tiếp tục ở lại, sợ rằng sẽ bị Chấp Pháp Đường xử phạt nặng hơn. Bổn tọa đã cố hết sức.”

Vân Nguyệt Nga khẽ biến sắc:
“Tào sư thúc nhớ nhầm rồi. Tộc muội ta tuyệt đối không thể là người ra tay sát nhân.”

Thấy nàng không dễ bị thuyết phục, lòng Tào An Học cũng dâng lên một cơn bực bội.

“Đứa nhỏ đó tính tình nóng nảy, bất quá chỉ là mâu thuẫn giữa đồng môn, vậy mà lại xuống tay tàn nhẫn như vậy.” – ông nói.

Nghe thế, Vân Nguyệt Nga thoáng ngây người.

Dường như… nàng chưa bao giờ thật sự hiểu rõ Vân Niệm. Quả thật, tính cách muội ấy có phần… cổ quái.

Dù vậy, nàng vẫn cau mày, nói tiếp:
“Tào sư thúc, ta vẫn không tin muội ấy là hung thủ. Ta có thể xem thi thể của Lý Như không?”

“Thi thể đã được người nhà mang về rồi.” – Tào An Học đáp, giọng ôn hòa:
“Bổn tọa hiểu tâm tình của ngươi. Ai lại muốn tin muội muội mình là kẻ giết người? Nhưng sự thật thì đã rõ ràng trước mắt, không thể không tin…”

Trong lúc ông còn đang khuyên nhủ, sắc mặt Vân Nguyệt Nga ngày càng trầm.

“Sự tình rốt cuộc là như thế nào?” – nàng nghiêm giọng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play