Sắc mặt Vân Nguyệt Nga cũng hơi trầm xuống, đưa tay giữ lấy cánh tay nữ tu, lạnh giọng hỏi:
“Giết người? Nàng giết ai? Sao ta chưa từng nghe nói đến?”
“Ta… ta thật sự không biết, Vân sư tỷ. Ngươi cứ đến hỏi phong chủ thì rõ!” – Nữ tu kia nhân lúc nàng đang ngỡ ngàng liền vùng ra, nhanh chóng rời đi.
Vân Nguyệt Nga thu lại cảm xúc, rồi lập tức xoay người, bước về phía phủ của phong chủ Phù Cầm Phong.
Nàng không hay biết rằng, sau khi nàng rời đi, cánh cửa phòng bên cạnh chậm rãi hé mở, Thanh Nhiên từ trong bước ra, ánh mắt dõi theo bóng Vân Nguyệt Nga, khẽ nhíu mày.
Nàng vốn tưởng Vân Niệm và Vân Nguyệt Nga quan hệ chẳng mấy thân thiết. Trước đó, nàng chỉ một lòng một dạ muốn giá họa cho Vân Niệm, hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày Vân Nguyệt Nga lại đích thân tới tìm. Chuyện này… rốt cuộc nên làm sao cho phải?
Tin tức đệ tử nội môn Vân Nguyệt Nga đến, Tào An Học tất nhiên không dám chậm trễ, vội sai người mời nàng vào phủ.
“Vân sư điệt hôm nay sao lại có thời gian ghé thăm Phù Cầm Phong của ta?” – Tào An Học ngồi trên chủ vị, mỉm cười đầy vẻ ôn hoà.
Vân Nguyệt Nga hành lễ cung kính rồi đáp:
“Không giấu Tào sư thúc, trước đây tộc muội Vân Niệm vì phạm lỗi mà bị đưa tới Phù Cầm Phong. Do ta lúc đó đang chuẩn bị xuất hành rèn luyện nên không chú ý nhiều. Hôm nay đến đây là để hỏi rõ tình hình của muội ấy.”
“À, Vân Niệm à…” – Tào An Học khẽ nhíu mày, trong lòng có chút phiền muộn.