Dù sao hiện tại nàng cũng chẳng có nơi nào để đi. Thuận theo đi một chuyến đến Vân Du Minh xem sao. Đời trước nàng chưa từng đặt chân đến nơi này – nơi được xưng là tụ hội lớn nhất của tán tu trong thiên hạ.

Thấy nàng hơi có vẻ động lòng, Đỗ Tình vui vẻ nói:
“Còn suy nghĩ gì nữa? Ngươi cứ đến đó rồi sẽ chẳng muốn rời đi!”

Lời vừa dứt, phía trước Vương Vô Cực đang vui vẻ nhận lấy mấy khối linh thạch vừa lừa được, quay đầu lại nhìn về phía chậu hoa, không thấy Đỗ Tình đâu, cau mày hét lớn:
“Thằng nhóc thối! Lại chạy đi đâu rồi hả?!”

Nghe vậy, Đỗ Tình kéo tay Vân Niệm:
“Đi theo ta!”

Khi kéo nàng đến trước mặt Vương Vô Cực, ông ta nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi nhíu mày hỏi:
“Ngươi làm cái gì?”

“Đây là đệ tử tương lai của ta.” Đỗ Tình nghiêm túc đáp.

Vương Vô Cực nhướn mày:
“Ngươi cũng đòi nhận đồ đệ? Được rồi, mau đến thu dọn gian hàng, còn phải chuyển địa điểm nữa!”

Ông ta vừa xoay người định thu dọn, bỗng phát hiện thiếu mất một chậu hoa. Lập tức nghĩ tới đóa linh hoa vừa thấy trên búi tóc của Vân Niệm, hai mắt lập tức trợn tròn, giơ tay đánh thẳng về phía Đỗ Tình:
“Thằng nhãi con! Ngươi dám động vào hoa của ta?!”

“Chạy!” – Đỗ Tình vội kéo Vân Niệm né tránh, lao thẳng về phía trước.

Vân Niệm còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo chạy một mạch đến tận ngoài Vô Nhai Hải mới dừng lại.

Dừng chân, nàng liếc Đỗ Tình một cái, giọng khinh thường:
“Hắn thật là sư tôn ngươi sao?”

Đỗ Tình cười cười, dẫn đường đi tiếp. Đến một quán điểm tâm ven đường, hắn dừng lại, nói vẻ ung dung:
“Trông không giống sao? Thật ra sư tôn ta có hơi nhiều đệ tử. Mặc kệ ông ta, để ta dẫn ngươi về Vân Du Minh chơi vài vòng đã.”

Nói rồi mua một hộp điểm tâm đưa cho Vân Niệm.

Vân Niệm thoáng ngẩn người, nhưng cũng vừa lúc đói bụng, nên không khách khí nhận lấy. Vừa đi vừa ăn, dáng vẻ nhẹ nhàng.

Đỗ Tình đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn “cục bột nếp” nhỏ bé phía sau, khoé môi không khỏi cong lên đầy ý cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play