Tuy ở Vân Du Minh không câu nệ quy củ, nhưng hắn cũng hiểu sơ qua luật lệ các đại tông môn. Một môn phái sẽ không vô cớ trục xuất đệ tử, trừ phi người đó phạm vào đại tội.
Vân Niệm trầm mặc một thoáng, rồi đáp gọn:
“Giết người.”
“Thật ngươi giết người sao?” Đỗ Tình hơi nhướn mày.
“Không có.” Nàng nói với vẻ mặt bình thản, cứ như chưa từng bị đuổi khỏi tông môn.
“Phụt!” Đỗ Tình không nhịn được bật cười:
“Vậy ngươi có muốn suy xét đến gia nhập Vân Du Minh không? Nếu ngươi đồng ý, ta có thể phá lệ thu ngươi làm đệ tử.”
Nghe vậy, Vân Niệm khẽ ngẩn người, đánh giá thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới.
Người này trông chỉ khoảng mười sáu, tu vi cũng chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ. Mà trong tu chân giới có một luật bất thành văn: chỉ khi đạt đến Kim Đan kỳ mới đủ tư cách thu đồ đệ. Vậy mà thiếu niên này, mới vượt qua Luyện Khí kỳ, sao dám đường đường chính chính nói muốn thu người làm đồ đệ?
“Nhìn gì thế?” Thấy ánh mắt nàng, Đỗ Tình giơ tay xoa đầu nàng, cười nói:
“Đi theo ta về Vân Du Minh, có ăn có uống, còn hơn lang thang một mình bên ngoài. Ngươi nói xem, có đúng không, Vân cô nương?”
Nghe vậy, Vân Niệm hơi nhíu mày.
…Nhưng đúng là có lý.
Tuy vậy, nàng vẫn giữ giọng thản nhiên:
“Vân Du Minh có gì hay?”
“Có chứ!” – Đỗ Tình hăng hái liệt kê –
“Có tửu lâu, sòng bạc, đấu pháp đài… À còn có đủ loại mỹ thực từ nam chí bắc gom về! Ngươi nhất định sẽ thích.”
Nói đến đây, hắn bỗng dừng lại một lát, nhớ đến lần ở rừng yêu thú nàng ăn cơm cả ngày, liền cong khoé môi:
“Cả Tu chân giới, tửu lâu lớn nhất, đồ ăn ngon nhất cũng ở địa phận Vân Du Minh. Thế nào? Muốn làm đồ đệ của ta không?”
Vân Niệm chớp mắt mấy cái, ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Có thể suy xét.”