“Chính là phía trước!”
“Mà lạ thật, sao lần này lại không cảm nhận được luồng âm khí như lần trước?” – Một nam tu trong nhóm lên tiếng, đúng là người từng đến Dịch Tuyền trước đó.
Thanh Nhiên khoanh tay đi phía trước cùng hai người khác, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt đầy tự tin như đã nắm chắc phần thắng.
Ngay khi cả nhóm vừa vòng qua đường mòn dẫn tới Dịch Tuyền, liền bắt gặp Vân Niệm đang dùng linh lực hong khô mái tóc của mình. Đối mặt với nhiều ánh nhìn đổ dồn về phía, nàng chỉ bình thản cất giọng:
“Có việc gì sao?”
Trước dáng vẻ bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh hơn trước của Vân Niệm, tất cả mọi người đều thoáng sững sờ.
Thanh Nhiên khẽ cười lạnh, rồi nói:
“Không có việc thì không được đến đây sao? Nếu nơi này thuộc Phù Cầm Phong, vậy thì đệ tử ai cũng có quyền sử dụng.”
Nghe vậy, Vân Niệm nghiêng người, nhường một lối:
“Vậy ngươi dùng đi.”
Giọng nói thản nhiên, khiến Thanh Nhiên hơi khựng lại. Nghĩ một lát, nàng đột nhiên cao giọng:
“Đừng tưởng ta không biết ngươi đang có âm mưu gì. Trong Dịch Tuyền có thứ gì đó không sạch sẽ, ngươi đang định hại ta thì có!”
“Vô vị.” – Vân Niệm nhàn nhạt đáp, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc nàng sắp bước đi, Thanh Nhiên bất ngờ hét lên kinh hãi:
“A! Mọi người mau nhìn xem kia là cái gì?!”
Tất cả lập tức nhìn theo hướng tay chỉ của Thanh Nhiên. Trong lùm cây rậm rạp bên cạnh Dịch Tuyền, lộ ra một đôi chân trần đầy vết máu đã khô.
Mọi người giật mình kinh hoảng.
“Trời ơi, cái gì vậy?!”
“Là... là người! Hình như là một thi thể!”