Mấy ngày nay nàng không ngừng chữa thương, bồi bổ thân thể, nên thể chất cũng dần khôi phục, sắc mặt không còn tái nhợt như trước.
Sở Mộ bưng đĩa thịt nóng hổi ra:
"Tới ăn cơm đi!"
Khi Vân Niệm vừa ăn miếng đầu tiên, hắn đã ngồi đối diện, ánh mắt mong chờ:
"Thế nào? Có ngon hơn lần trước không?"
Vân Niệm ngước mắt nhìn hắn một cái, sau đó bình tĩnh đáp:
"Có tiến bộ."
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng đủ khiến đôi mắt Sở Mộ cong lại như trăng non.
Sở Mộ vốn có gương mặt thanh tú sạch sẽ, nhưng khi cười rộ lên lại sáng bừng đầy cuốn hút, khiến người đối diện cũng cảm thấy thoải mái theo. Còn Vân Niệm thì chỉ tập trung vào ăn cơm, không để ý gì khác.
Sở Mộ không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Nhớ lại lần đầu gặp mặt, nàng khi đó là một cô bé gầy gò, xanh xao, tuy đã mười hai tuổi nhưng chỉ như đứa trẻ bảy tám tuổi.
Còn bây giờ... vóc dáng đã cao hơn nhiều, trên má có chút thịt, khí sắc hồng hào hơn hẳn.
Dưới ánh sáng dịu dàng, Vân Niệm ôm bát canh ngồi ăn. Khuôn mặt tròn trịa của nàng giống như cục bột nếp mềm mại, làn da trắng như tuyết, mái tóc buông dài như tơ lụa. Dưới đôi mày cong là hàng mi thật dài, mỗi lần nàng ngẩng mắt, đôi mắt kia như chứa cả dải ngân hà, linh động mà nghịch ngợm, tựa như một tiểu tiên tử rơi xuống trần gian...
Sở Mộ bất chợt ngẩn người, cảm giác như có thứ gì đó nhẹ nhàng đụng vào lồng ngực mình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Vân Niệm đã dọn sạch đồ ăn trên bàn. Nàng xoa xoa cái bụng tròn trĩnh của mình, gật đầu hài lòng, rồi từ trên ghế nhảy xuống:
"Sở sư huynh, ta phải về rồi."
Sở Mộ lúc này mới như bừng tỉnh, mỉm cười hỏi:
"Ăn no rồi chứ?"
Vân Niệm gật đầu, rồi xoay người đi về phía cửa.
Bỗng ánh mắt Sở Mộ khẽ động, vội gọi với theo:
"Ngày mai ngươi lại đến nhé. Ta có một thứ muốn đưa cho ngươi."
Vân Niệm đã đi tới ngưỡng cửa, nghe vậy liền hơi dừng bước, suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu:
"Được."
Sau khi rời khỏi Linh Thú Phong, Vân Niệm lại quay về Dịch Tuyền. Những ngày gần đây, nơi ấy gần như đã trở thành nhà riêng của nàng.
Nàng tiếp tục tu luyện đến tận rạng đông. Ban đầu còn nghĩ chờ khi đói bụng thì sẽ ra ngoài kiếm gì đó ăn. Nhưng còn chưa kịp cảm thấy đói, thần thức đã phát hiện linh khí trong không trung đang dao động dữ dội — có rất nhiều khí tức hùng hậu đang ào ào kéo về phía Dịch Tuyền.
Nhận ra điều gì đó, Vân Niệm lập tức mở bừng mắt, lật tay lấy ra bộ y phục đệ tử ngoại môn màu tím nhạt, nhanh chóng khoác lên người.