Đang lúc Vân Niệm định xem xét tình trạng hiện tại của Ngụy Thành, một mùi rượu quen thuộc thoang thoảng len lỏi vào mũi nàng.

Chân mày Vân Niệm lập tức nhíu lại, ngẩng đầu nhìn vào trong khách điếm. Quả nhiên, nàng thấy một nam tử mặc trang phục trưởng lão, nở nụ cười tà tà, lười nhác dựa nghiêng vào một bên, trong mắt phượng ánh lên vẻ hứng thú nhìn về phía nàng.

Nhìn thấy người kia, Vân Niệm không khỏi sững sờ: “Từ Từ trưởng lão?”

Khóe môi nam nhân khẽ nhếch, hơi nghiêng đầu, cười nói: “Củ cải nhỏ, chơi vui chứ?”

Nghe vậy, khóe miệng Vân Niệm khẽ co rút: “Không vui chút nào.”

Từ Từ trưởng lão chẳng hề tức giận, thong dong đi tới gần, ánh mắt liếc nhìn thi thể trong lòng Ngụy Thành, đuôi mày hơi nhướng lên, sau đó hỏi: “Bên ngoài đang làm gì vậy?”

“Có thù trả thù, có oán báo oán.” Vân Niệm nhàn nhạt đáp.

“Xem ra cũng chẳng đến lượt ta ra tay rồi…” Từ Từ trưởng lão thoải mái cười một tiếng, rồi bất chợt lao về phía Vân Niệm: “Xem chiêu!”

Vân Niệm lập tức phản ứng, nâng đoạn đao trong tay lên chắn lại. Trong đầu nàng thầm nghĩ, vị trưởng lão này có phải bị điên rồi không – một tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại muốn đấu tay đôi với một kẻ mới chỉ luyện khí tầng năm như nàng.

Nhưng khi Từ Từ trưởng lão vận linh khí ngưng tụ thành trường kiếm đối đầu với đoạn đao của nàng, Vân Niệm mới phát hiện, hắn đã chủ động áp chế tu vi xuống bằng nàng – cũng là luyện khí tầng năm.

Sau khi đánh bật kiếm của Từ Từ trưởng lão, đối mặt với ánh mắt cười như không cười, rõ ràng đáng ăn đòn, Vân Niệm mím môi, rồi xoay đao chém tới.

Dưới thế công sắc bén của nàng, Từ Từ trưởng lão liên tục lui bước, thoạt nhìn có vẻ chật vật, nhưng thật ra lại dễ dàng né được từng chiêu.

Vài chiêu qua đi, Vân Niệm nhíu mày. Nàng biết rõ, mình đã tiêu hao quá nhiều linh lực, còn Từ Từ trưởng lão thì chỉ ung dung ứng phó, gần như chưa dùng đến bao nhiêu sức lực. Hiện tại, tuy nàng có vẻ chiếm ưu thế, nhưng chỉ vài chiêu nữa, cục diện sẽ hoàn toàn đảo ngược.

Quả nhiên, đúng như nàng dự đoán, khi Từ Từ trưởng lão chuẩn bị phản công thì—“Keng!”—Vân Niệm đột ngột ném đoạn đao xuống đất, lui lại mấy bước, nhàn nhạt nói: “Không đánh nữa.”

Thấy vậy, Từ Từ trưởng lão bật cười: “Đúng là tính khí trẻ con. Không đánh thì thôi, nhưng cũng đừng vứt đao chứ.”

Nói rồi, hắn cúi người nhặt đoạn đao lên, ngắm nghía cẩn thận.

Ngoài phần trước từng bị hắn phá huỷ, thân đao giờ đây lỗ chỗ vết thủng, lưỡi đao có chỗ đã bị quăn mép, hoa văn nguyên bản cũng đã mờ mịt.

Cây đao này ba năm không dùng, vậy mà lại tàn tạ đến mức này.

Từ Từ trưởng lão đặt đao trở lại vỏ, chậm rãi nói: “Được rồi, nếu nơi này không còn việc gì, ta đi trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play