“A Oánh ——!” Ngụy Thành đã ôm nàng vào lòng, giọng run run.

Sắc mặt A Oánh trắng bệch, nhưng khi thấy gương mặt đẫm lệ hiếm hoi kia, nàng lại khẽ mỉm cười, đưa tay lên lau nước mắt cho hắn.

“Ta nhớ bảy năm trước, khi ta mới hóa hình… Ngươi không giết ta, còn ngồi bên cạnh trông ta ba ngày ba đêm. Khi ấy, ta chỉ nghĩ sao lại có đạo sĩ ngốc đến thế...”

“Sau đó, ngươi giảng cho ta nghe về vạn vật thế gian. Ta thấy trong mắt ngươi không có ác niệm, chỉ có thuần tịnh. Khi ngươi nói sẽ vì ta mà từ bỏ con đường tu đạo, ta đã hạ quyết tâm... Dù tương lai có ra sao, ta cũng muốn ở bên ngươi.”

Đầu ngón tay dính nước mắt Ngụy Thành khẽ run. A Oánh nói tiếp:

“Ca ca ta biết ta hoài thai, nên đã tìm khắp nơi để kiếm Huyễn Huyết Thảo. Nhân yêu vốn không chung đường, nếu không có nó, ta sẽ không thể thuận lợi sinh con. Nhẹ thì tổn thương nguyên khí, nặng thì tử vong…”

Nàng dừng một chút, nở nụ cười yếu ớt:
“Lúc mang thai, ta chỉ có thể ở lại Nguyên Mộc khách điếm, nơi tiểu thiên địa này. Ta không để ý, nhưng giờ nghĩ lại… nếu con ta ra đời, là nửa yêu, nó có thể đi đâu?”

“Có lẽ… ngay từ đầu, nó không nên được sinh ra. Nhưng A Thành… ta không hối hận. Cả đời này, được gặp ngươi, được yêu ngươi, cùng ngươi sống những tháng ngày ấy… đủ rồi. Ta may mắn, vì trong số ít người ta từng gặp, có ngươi.”

Hơi thở nàng càng lúc càng mỏng, nhưng vẫn an ủi hắn trong nước mắt:

“A Thành, đừng khóc… cười lên đi… ta thích thấy ngươi cười…”

“Vì sao lại không giữ lời…” – Ngụy Thành siết tay nàng, giọng nghẹn lại, thân thể run rẩy:
“Ta nói sẽ đi cùng nhau đến hết đời. Vì sao ngươi lại bỏ ta lại…”

A Oánh khẽ cười. Yêu lực tan dần, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng từ từ khép lại.

“Ta còn muốn dẫn ngươi đi nhiều nơi, ngắm nhiều cảnh đẹp, làm bao việc… Vậy mà ngươi nói đi là đi, A Oánh… A Oánh tỉnh lại đi…”

 


 

Ánh trăng tĩnh lặng chiếu lên gương mặt nàng đã nhắm nghiền. Gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, thấm tận xương.

Quân Dục Chỉ đã phong kín vật chứa máu, cất vào nhẫn trữ vật. Ngay sau đó, một luồng yêu khí nồng đậm ập đến. Hắn ngẩng đầu nhìn, giữa đêm tối, một đôi mắt đỏ rực đang gắt gao nhìn về phía hắn.

Cuồng phong nổi lên, yêu khí bao phủ ánh trăng, bốn phía lập tức chìm vào tăm tối.

Từ giữa không trung, một giọng nói lạnh lẽo vang vọng:

“Các ngươi giết phu nhân ta, bức muội muội ta đến đường cùng… Hôm nay dù ta có chết, cũng không để các ngươi còn sống rời khỏi nơi này!”

Lời vừa dứt, sát khí ngập trời ập xuống. Một móng vuốt lóe hàn quang giáng thẳng từ trên đầu. Quân Dục Chỉ vội né tránh, nhưng Thịnh Dao đứng cạnh hắn đã không kịp tránh, lập tức hét lên thảm thiết, máu tươi nhuộm đỏ cả thân.

“Dao Dao!” – Vân Nguyệt Nga hoảng hốt, lập tức lao tới, nhưng bị Quân Dục Chỉ kéo giữ lại.

“Không kịp nữa rồi. Phải giải quyết hắn ngay.” – Quân Dục Chỉ nghiêm nghị chưa từng thấy:
“Nếu không, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ ai.”

Thấy chiến đấu sắp nổ ra, Vân Niệm vội kéo Ngụy Thành cùng thi thể A Oánh trở vào Nguyên Mộc khách điếm.

Nàng đã nhận ra — trong khách điếm này có một vị cao nhân thiết lập cấm chế, bất kể bên ngoài kịch chiến thế nào, bên trong đều an toàn. Đây là nơi duy nhất có thể yên tâm lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play