Sương mù mờ mịt. Trong gian bếp nhỏ, một nữ tử đang bận rộn, nghe tiếng bước chân liền quay lại, cười hỏi:
“Lại ăn hết rồi à?”
Tiểu nhị gật đầu cười:
“Mệt chết rồi A Oánh ạ. Đêm nay trăng tròn, đợi mọi người ngủ cả rồi, ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút.”
Nghe vậy, tay A Oánh thoáng khựng lại:
“Ta… ta thật sự có thể ra ngoài sao?”
“Hôm nay ít người, chắc không sao đâu.” Tiểu nhị cười, vừa nói vừa rửa chén.
A Oánh khẽ cười, môi hơi cong lên, chỉ tay vào mâm thức ăn vừa làm xong:
“Vậy ngươi đừng loay hoay nữa, mau đem mấy món này đưa ra trước đi.”
Trăng tròn treo cao. Trước cửa một huyệt động, trùng cương thi chết chất đầy đất, đen sì phủ kín mặt đất.
“Nơi này…” Diêu Mộ Viễn nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh hãi không thôi.
Ánh mắt Quân Dục Chỉ hiện lên một tia sáng:
“Có khả năng tu sĩ Tử Tiêu Tông đã gặp nạn.”
“Sao có thể? Những trùng cương thi này chẳng phải do bọn họ giết sao? Hơn nữa ta thấy nữ tu kia có dấu hiệu trúng độc.” Diêu Mộ Viễn nói.
“Dựa vào năng lực của bọn họ, e là không thể giết nổi số lượng này.” Quân Dục Chỉ lạnh nhạt:
“Có lẽ, nơi này từng xuất hiện đại yêu.”
Diêu Mộ Viễn thì thầm:
“Chẳng lẽ là thứ mà chúng ta đang tìm…”
Nghe vậy, Quân Dục Chỉ liếc nhìn chiếc hắc quan tài sau lưng hắn, trầm giọng:
“Cái này… phải hỏi nó.”
Diêu Mộ Viễn hiểu ý, lập tức hạ quan tài xuống, trong tay kết ấn. Ngay sau đó, từng lớp xiềng xích trên hắc quan tài lần lượt tháo ra. Đến khi sợi xích cuối cùng rơi xuống, chỉ nghe một tiếng “Phanh” vang lên, nắp quan tài bật tung, một làn yêu khí màu xanh lục dày đặc tỏa ra.
Một con yêu thú đầu người thân chim đột ngột bay vút ra ngoài!
Gần như cùng lúc, một đạo kiếm quang lóe lên trong tay Quân Dục Chỉ. Ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, yêu thú vừa xuất hiện đã bị trường kiếm ghim chặt vào thân cây gần đó.