Đêm xuống. Tiểu nhị đang lim dim gật gù trong quán trọ thì nghe tiếng khóc từ xa vọng lại. Hắn vội mở mắt ra, thấy Thịnh Dao nước mắt đầm đìa cùng Vân Niệm trở về, theo sau là một tu sĩ Thiên Nhất Kiếm Tông.

Thấy thế, hắn vội vàng chạy ra đón:
“Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thịnh Dao chỉ khóc nức nở, không để ý đến hắn mà đi thẳng về phòng mình. Mạc An liền giải thích:
“Tu sĩ Tử Tiêu Tông hình như gặp chút rắc rối. Trên đường chúng ta tình cờ gặp hai vị tiên tử, nên đưa họ trở về trước.”

“Gặp nạn?” Sắc mặt tiểu nhị biến đổi, vội nhìn sang Vân Niệm:
“Có ai bị thương không? Còn ba vị khác vẫn chưa về?”

Hắn tỏ ra vô cùng lo lắng, nhưng nét mặt Vân Niệm lại vô cùng bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là tách ra thôi.”

Nghe vậy, tiểu nhị mới yên tâm, nhìn Vân Niệm cười nói:
“Tiểu tiên tử chắc đói bụng rồi? Trong bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, ta đi bảo họ hâm nóng lại.”

“Ừm.” Vân Niệm gật đầu, rồi theo hắn đi về phía nhà bếp.

Sau khi an toàn đưa hai người đến nơi, Mạc An quay đầu lại, cười nói với Vân Niệm:
“Nếu không còn chuyện gì, vậy ta cáo từ.”

“Đa tạ.” Vân Niệm chắp tay cảm tạ.

Không lâu sau, trước mặt nàng đã bày ra một bàn đầy đồ ăn.

Thấy nàng ăn uống ngon lành, tiểu nhị không khỏi cười nói:
“Tiểu tiên tử chắc là đói lắm rồi? Hôm nay ăn nhiều hơn hôm qua không ít đấy.”

Vân Niệm chỉ gật đầu, bưng bát tiếp tục ăn.

Hắn lại cười tiếp:
“Ăn từ từ thôi, nếu chưa đủ còn có thêm, bếp chưa nghỉ đâu.”

Nghe vậy, Vân Niệm ngẩng đầu hỏi:
“Ba người Thiên Nhất Kiếm Tông kia… rời đi lúc nào?”

Điếm tiểu nhị chỉ nghĩ nàng tò mò nên trả lời thoải mái:
“Trời vừa tối là họ đã đi rồi. Làm sao vậy?”

“Ban ngày thì trở về nghỉ, đêm lại đi ra.” Vân Niệm như đang tự nói với mình.

Tiểu nhị cười:
“Chuyện này cũng bình thường mà, nhất là với tu sĩ Thiên Nhất Kiếm Tông. Du Thanh Châu về đêm nguy hiểm hơn ban ngày, nhưng với họ chẳng là gì cả. Huống chi đêm nay là đêm trăng tròn, yêu thú hoạt động mạnh, có lẽ họ chờ đúng dịp này.”

“Đêm trăng tròn…” Ánh mắt Vân Niệm khẽ lóe.

Tiểu nhị lại cười an ủi:
“Tiểu tiên tử không cần lo quá. Quanh Nguyên Mộc khách điếm có trận pháp bảo vệ, bình thường không có gì nguy hiểm. Ngủ một giấc thật ngon đi, có lẽ sáng mai đồng bạn ngươi sẽ trở về.”

Nói xong, hắn thu dọn bát đĩa, quay lại nhà bếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play