Trời chạng vạng, đoàn người mới đến được Nguyên Mộc khách điếm.

Vừa nhìn thấy tấm biển khách điếm trước mắt, Vân Niệm đã ngửi thấy một luồng yêu khí dày đặc ẩn tàng trong không khí.

Chúng tu sĩ khác dĩ nhiên cũng cảm nhận được, nhưng do yêu khí trên Du Thanh Châu vốn dĩ đã nhiều, nơi đây chỉ là hơi nồng hơn vài phần mà thôi.

Bước vào đại sảnh khách điếm, liền thấy một cỗ quan tài đen nhánh đặt  ngang giữa phòng, bị xích sắt cực lớn trói chặt, từng vòng từng vòng quấn quanh, phong ấn kín mít.

"Vật gì vậy!" Thịnh Dao giật mình, không khỏi lùi lại một bước.

"Ai nha, chư vị không cần kinh hãi…" Một tiểu nhị phủ giẻ trên vai vừa lau bàn vừa chạy ra đón, cười nói: "Đây là quan tài mà người của Thiên Nhất Kiếm Tông mới đưa tới, ngày mai sẽ có người đến mang đi. Chư vị là đệ tử Tử Tiêu Tông đến đây rèn luyện đúng không? Mời vào, mời vào!"

Gã tiểu nhị nói năng trơn tru, bởi vì thấy bọn họ đều vận y phục của Tử Tiêu Tông, dễ dàng đoán ra thân phận.

Do yêu thú trên Du Thanh Châu hoành hành ngang ngược, nên năm đại tông môn thường xuyên phái đệ tử tới đây trừ yêu vệ đạo, dân bản xứ đối với các đệ tử này cũng thập phần kính ngưỡng.

Vân Nguyệt Nga thần sắc bất động, mở miệng hỏi: "Người của Thiên Nhất Kiếm Tông cũng đã đến?"

"Đúng vậy, mới tới không lâu." Tiểu nhị đáp: "Chư vị cần mấy gian phòng?"

"Bốn gian là đủ." Vân Nguyệt Nga đáp, rồi liếc nhìn Vân Niệm: "Ngươi mấy hôm nay ở chung với ta."

Khi ánh mắt Vân Nguyệt Nga rơi lên người Vân Niệm, gã tiểu nhị cũng vừa lúc trông thấy nàng, trong mắt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Dựa theo linh lực hắn cảm nhận được, Vân Niệm chỉ mới luyện khí tầng năm, vậy mà lại được đi cùng đám đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ, chẳng khác nào kéo chân đồng đội. Thật khiến người khó hiểu.

Vân Niệm thì lại bị quan tài kia hấp dẫn, ánh mắt chăm chú nhìn kỹ. Quan tài đen kia hiển nhiên được chế tác từ tài liệu xa xỉ, bên ngoài không chỉ quấn xích mà còn có mấy chục đạo cấm chế, tựa hồ lo sợ vật bên trong sẽ phá quan mà ra.

"Được rồi, ta đi an bài. Các vị có dùng chút gì không? Đừng nói đâu xa, thức ăn ở Nguyên Mộc khách điếm chúng ta cũng coi như không tệ."

"Không cần." Vân Nguyệt Nga từ chối. Nàng cùng các đệ tử nội môn đã quen tích cốc, xưa nay không màng thức ăn trần tục.

Lời còn chưa dứt, bụng Vân Niệm đã rất không đúng lúc phát ra một tiếng "lộc cộc", khiến mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nàng.

Tiểu nhị cố nén cười, Vân Nguyệt Nga quay đầu nhìn sang: "Ngươi đói?"

Vân Niệm gật đầu.

"Trên người ngươi không có Tích Cốc Đan?"

Vân Niệm lại lắc đầu.

Vân Nguyệt Nga nhíu mày, cuối cùng xoay sang tiểu nhị: "Vậy chuẩn bị ít đồ ăn cho nàng đi."

"Dạ được!" Tiểu nhị hớn hở đáp ứng.

Sau đó, bốn người cùng nhau lên lầu, chỉ để lại một mình Vân Niệm ở lại tầng dưới, gọi một bàn lớn đồ ăn, chậm rãi ăn một cách ngon lành.

Quả thật, thức ăn ở Nguyên Mộc khách điếm không những không đắt mà còn rất ngon. Vân Niệm vốn tưởng chuyến này chỉ đơn giản là hộ tống Vân Nguyệt Nga, không ngờ lại tình cờ phát hiện ra một nơi như bảo tàng ẩm thực.

Do Du Thanh Châu ít người, khách điếm này thường ngày sinh ý ảm đạm, chỉ khi có tu sĩ đến rèn luyện mới tạm thời náo nhiệt. Hôm nay, ngoại trừ nhóm người của Tử Tiêu Tông, nơi đây không còn khách nhân nào khác.

Tiểu nhị làm xong việc liền ngồi một bên nhìn Vân Niệm ăn, thấy nàng không hề mang dáng vẻ cao ngạo như đệ tử tông môn, liền cười hỏi: "Tiểu tiên tử, ngươi làm sao ăn được nhiều như vậy? Mới rồi ta đếm, cơm linh gạo ngươi đã ăn đến chín bát rồi đó."

Vân Niệm nhàn nhạt đáp: "Ăn no mới có sức."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play