Lúc tỉnh lại, Vân Niệm phát hiện mình đang nằm trên lưng Nhạc Ngôn Chi. Xung quanh là rừng cây um tùm, rõ ràng không còn ở trên linh thuyền. Xem ra đã đến Du Thanh Châu.
“Nha, đại tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Thịnh Dao đi bên cạnh Nhạc Ngôn Chi, là người đầu tiên phát hiện nàng tỉnh lại, vừa mở miệng đã không chút khách khí trào phúng.
Vân Nguyệt Nga đi phía trước nghe thế cũng quay đầu lại, nhíu mày: “ Rượu của Từ Từ trưởng lão mà ngươi cũng dám uống, gan đúng là không nhỏ.”
Đối mặt với sự chỉ trích đổ ập tới, Vân Niệm chỉ xoa trán còn choáng váng, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống lưng linh thú. Nhưng chợt phát hiện tay trống không, nàng lập tức hỏi: “Đao của ta đâu?”
Vân Nguyệt Nga lắc đầu thở dài, sau đó đưa trường đao trong tay mình cho nàng.
Vân Niệm tiếp nhận, dùng thần thức đảo qua, thấy thân đao vẫn bị chẻ làm đôi, trong lòng thở dài — muốn coi sự việc khi trước là giấc mộng cũng không được rồi.
Vân Nguyệt Nga bất đắc dĩ liếc nàng, sau đó mở cuốn Trấn Yêu Sách, vừa xem vừa nói: “Còn ba dặm nữa sẽ đến Nguyên Mộc khách điếm. Nơi đó thường có yêu thú hoành hành, đêm nay tạm dừng tại đó, có thể thu hoạch không ít.”
Nói đoạn, nàng khép sách lại, trong lúc vô tình, Vân Niệm liếc thấy trên mép sách có viết một chữ “Quân” nhỏ.
Đang ngẩn người nhìn, Vân Nguyệt Nga đã quay đầu lại, nghiêm túc dặn: “Chúng ta hiện tại đã đến Du Thanh Châu. Nơi này hung hiểm tứ bề, ngươi phải theo sát ta, đã nghe rõ chưa?”
Vân Niệm gật đầu.
Thấy nàng hôm nay coi như nghe lời, Vân Nguyệt Nga liền đưa quyển Trấn Yêu Sách về phía nàng: “Ngươi cầm lấy mà xem. Trong này ghi lại hành tung yêu thú khắp Du Thanh Châu, nhớ kỹ chỗ nào nguy hiểm thì chớ có bước vào.”
Vân Niệm đón lấy sách, lại gật đầu, rồi bắt đầu lật xem từng trang.
Đời trước nàng chưa từng biết còn có loại sách ghi chép kỹ càng như vậy. Khi ấy, muốn đi đâu thì cứ đi, chẳng ai dạy nàng cần tra cứu thông tin trước. Nay thấy quyển Trấn Yêu Sách này, quả thật có chút hứng thú. Dọc đường, nàng vừa đi vừa đọc, cũng bớt phần tẻ nhạt.
Cuốn sách này do Tử Tiêu Tông phát cho mỗi tổ, trong đó ghi lại hành tung yêu thú, giá trị từng loài, và phân chia cấp bậc săn bắt. Tổ của Vân Nguyệt Nga lần này vừa đặt chân đến Du Thanh Châu đã thẳng tiến Nguyên Mộc khách điếm – một nơi vừa là cơ duyên, vừa là tử địa. Ở khóa rèn luyện trước, thậm chí đội mạnh nhất cũng phải cân nhắc có nên đến đó hay không.
Mà Vân Niệm còn nhớ rất rõ, kiếp trước... Vân Nguyệt Nga chính là bị bắt ở nơi ấy.