Dáng người nam nhân thẳng tắp, chiếm cứ hai phần ba màn hình TV.
Y ước chừng cao 192cm, quân trang màu trắng, mặc trên người y phảng phất không phải quân trang, mà chính là trang phục được may dành riêng cho y.
Cao quý, ưu nhã, lại sắc bén.
Làn da nam nhân màu lúa mạch, một gương mặt anh tuấn, cương nghị như đao khắc. Lông mày giương cao thể hiện y là một người kiêu ngạo và trương dương, môi mỏng, nhìn như rất lạnh lùng, nhưng lại khiến người khác cảm thấy tim đập nhanh.
Quân trang bao vây lấy dáng người cao gầy của y, chẳng khác nào cảnh đẹp ý vui.
Hoàng Thái tử Hành Viêm, đây là một nam nhân có vẻ bề ngoài không thể tìm ra khuyết điểm được.
Liên Nặc chống cằm, như suy tư điều gì đó. Tiếp theo, cậu lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình. Sau đó Liên Nặc đứng lên, đi đến bên cửa sổ, bắt đầu trái vặn vặn, phải vặn vặn, đây là làm gì? Rèn luyện thân thể a~
Liên Nặc vô cùng ghét bỏ khối thân thể này.
.
Cho dù là nhà khoa học ở địa cầu thời mạt thế, Liên Nặc mỗi ngày ngốc trong phòng thí nghiệm, không trải qua mưa gió cũng không thấy cầu vồng, nhưng mà Liên Nặc cũng có thể nuôi bản thân thành trắng trẻo mập mạp.
Đúng vậy, Liên Nặc ở địa cầu thời mạt thế, là một nhóc mập mạp. Tiểu mập mạp có thẩm mỹ quan không giống người thường, ở địa cầu thời mạt thế, có thể dưỡng trắng dưỡng mập, chính là một loại phúc khí.
Tuy rằng Liên Nặc là một tiểu mập mạp, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh.
Vặn vẹo eo, Liên Nặc lại nhéo nhéo cánh tay, cậu nhìn ánh nắng xán lạn bên ngoài, quyết định đi dạo một chút, dù sao ở phòng bệnh không thể rèn luyện được.
Vì thế, Liên Nặc mặc trang phục bệnh nhân đi ra cửa.
Không khí tinh cầu này thật sự rất trong lành, tuy rằng liếc mắt nhìn lại sẽ phát hiện, đều là sản phẩm công nghệ cao. Nhưng mà so sánh với địa cầu thời mạt thế hư thối, nơi này quả thật chính là thiên đường.
Kỳ thật Liên Nặc không biết, nơi này là bệnh viện Đế quốc, không khí mỗi năm đều được tinh lọc, người bệnh có thể ở nơi đây, gia tộc đều có phương pháp cùng địa vị nhất định.
Nếu như đi đến khu vực sinh sống của bình dân, trình độ ô nhiễm không khí nơi đó không thua kém với địa cầu thời mạt thế trong trí nhớ của cậu là bao.
Kỳ thật địa cầu thời mạt thế trong ký ức Liên Nặc cũng khá mơ hồ, trừ bỏ núi đồi đầy tang thi, cũng chính là chỉ cần hô hấp thì có thể cảm nhận được mùi hôi thối trong không khí, cùng với đó chính là chiến đấu không biết mệt mỏi.
Cuối cùng, mọi người đều chết sạch, tang thi cũng chết sạch, chỉ còn lại một mình cậu, cô đơn lại tịch mịch tồn tại.
Sinh ra ở mạt thế, lại lớn lên mạt thế, nên Liên Nặc không có tâm đồng tình. Mọi người đều đã chết, cậu cũng không cảm thấy đáng tiếc, dù sao từ nhỏ đến lớn, cậu cũng chỉ ở trong phòng thí nghiệm, không có bằng hữu, không có bạn chơi cùng, có rất nhiều trợ thủ cùng thực nghiệm thể.
Từ phòng bệnh đến hoa viên, hành lang vô cùng an tĩnh, bởi vì nơi cậu ở chính là phòng bệnh đặc biệt.
Nhưng tới hoa viên rồi, lại có cảm giác giống như một thế giới khác. Có người đi lại, có âm thanh trò chuyện... Liên Nặc có chút tham luyến nhìn mọi thứ trước mắt, đây là lần đầu tiên sau năm trăm năm có nhiều người đến như vậy.
Liên Nặc tìm thấy gốc đại thụ che một mảng nhỏ trong hoa viên, cậu bước chậm rãi đi qua.
Liên Nặc đi cực kỳ chậm, cậu hưởng thụ thời khắc khí vị trên người đồng loại tỏa ra quấn quanh trên người cậu, yên lặng cô độc năm trăm năm.
Liên Nặc ở giữa cây cối tìm một thân cây lớn nhất, sau đó dựa trên thân cây ngồi xuống, cậu từ trong không gian lấy ra tinh hạch hệ Mộc và hệ Thủy cấp thấp, đây đều là tinh hạch cậu nhặt được sau khi nhân loại cùng tang thi đồng quy vu tận, thời điểm Liên Nặc nhặt mấy thứ này, tâm tình kỳ thật khá tốt.
Liên Nặc từ nhỏ đến lớn, không có đồ vật bản thân thích, cha mẹ bận việc nghiên cứu thuốc khắc chế virus tang thi, cậu bị nhốt ở trong phòng chơi đùa, cậu nhớ rõ cậu đã từng có một món đồ chơi, là thú bông mà mẹ dùng những mảnh quần áo làm ra, thế nhưng sau này khi cậu trưởng thành lại không tìm thấy thú bông... Thú bông rơi ở nơi nào?
Liên Nặc vẫn luôn không có ký ức.
Nếu cậu được dạy thứ gì đó, cũng chỉ có thể là lúc cha mẹ tranh thủ thời gian bận rộn của họ tới dạy cậu, cũng vì vậy lâu dần bị cha mẹ ảnh hưởng, cậu có thiên phú trong việc nghiên cứu khoa học, vô cùng cao.
Mà cũng bởi vì trong khoảng thời gian cậu dần dần lớn lên, thời gian cha mẹ ở bên cạnh ngày càng ít, cho nên cậu trở thành người lãnh đạm.
Nếu không, sẽ không vào lúc nhân loại chết sạch lại đi đào tinh hạch của con người và tang thi.
-Hết chương 11-
─────────────