Hương vị sữa hoàn toàn khác hương vị của sữa tắm, mùi hương nồng đậm, còn có chút ngọt ngào. Địa Cầu thời mạt thế, hầu như tất cả đồ vật đều bị hủy, tang thi và nhân loại đồng quy vu tận, một mình Liên Nặc ở trên Địa Cầu sinh hoạt năm trăm năm, những thứ mà cậu có nếu không phải trái cây hoang dã, thì cũng chính là đồ ăn, đồ ăn này đều do cậu nấu, nhiều nhất chỉ có thể lấp đầy bụng, thậm chí không có mùi vị gì.
Mà sau khi tỉnh lại trong thân thể này, hương vị ngọt mặn cậu đều được nếm qua. Hương vị năm trăm năm, khiến Liên Nặc vô cùng thỏa mãn. Cậu cảm thấy tự bạo thật sự là quyết định thông minh nhất của mình.
Nhìn gương mặt nhỏ gầy lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, Aumont trong nháy mắt nghi hoặc. Người này, thấy thế nào cũng xuất thân từ xóm nghèo, sao có thể có quan hệ với hoàng thất chứ?
Thời điểm Liên Nặc uống, đều biết Aumont đang nhìn cậu. Tuy rằng Aumont đã che giấu dao động dị năng của mình, nhưng Liên Nặc có thể cảm giác được dị năng Aumont rất cao siêu. Đây là một loại trực giác.
"Cám ơn."
Uống xong ngụm sữa cuối cùng, ăn xong miếng sandwich cuối cùng, Liên Nặc vươn đầu lưỡi, liếm liếm ngón tay chính mình, ăn ngon thật.
Kỳ thật đây là một loại hành vi rất bẩn, trong giới quý tộc, đây chính là không văn minh, vô cùng bị bài xích. Nhưng mà Liên Nặc làm lại đơn giản chỉ là động tác khi hưởng thụ mỹ thực, Aumont vậy mà cũng không biết loại hành vi khiếm nhã này.
"Ăn ngon sao?" Hắn mỉm cười hỏi.
Liên Nặc gật gật đầu: "Đây là đồ ăn ngon nhất nhất mà tôi từng ăn qua." Cậu không giỏi việc giao tiếp với người khác, nhưng cũng không ảnh hưởng việc khen ngợi mỹ thực.
Đồ ăn ngon nhất?
Aumont cảm thấy buồn cười, đây chính là đồ ăn rất bình thường. Nhưng mà Aumont đột nhiên nhớ ra, đối với một bình dân như Liên Nặc, đúng là rất ít ăn loại đồ ăn này. Vì thế, hắn cũng bình thường trở lại.
"Dạ dày của cậu vừa mới trải qua phẫu thuật, không nên ăn nhiều, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước." Thu thập xong chén dĩa, Aumont rời khỏi phòng bệnh, nhưng mà lúc đi tới cửa, hắn lại quay đầu nhìn Liên Nặc một cái, lại phát hiện đứa nhỏ này cũng đang nhìn bóng lưng của hắn, nhìn vẻ mặt của cậu, tựa hồ muốn nói điều gì đó. Aumont hảo tâm hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Dù sao đối phương là người mà Cadiz muốn hắn hảo hảo chiếu cố, vả lại cũng có mối quan hệ với Hoàng thất.
Liên Nặc gật gật đầu: "Lần sau, tôi còn có thể ăn cái này không?"
Ha ha...
Aumont cười ra tiếng: "Đương nhiên có thể." Nói xong, Aumont nhìn nhìn đồng hồ, "Hiện tại là buổi sáng mười giờ, buổi chiều hai giờ, tôi sẽ tới."
"Cám ơn." Liên Nặc nhếch môi, lộ ra răng nanh trắng tinh, nụ cười của cậu, vô cùng đơn thuần.
"Không cần khách khí." Aumont xoay người rời đi.
Aumont đi rồi, trong phòng bệnh chỉ có một mình Liên Nặc. Liên Nặc thấy trong phòng có tạp chí, vì thế cầm lấy một quyển, ngồi gần cửa sổ xem.
Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cậu đương nhiên xem hiểu những gì trong tạp chí, tất cả đều là tin kinh tế phát triển Đế quốc. Liên Nặc cảm thấy không thú vị, lại tùy tay ném qua một bên, tiếp theo cầm lấy điều khiển xem TV.
TV ở Địa Cầu thời mạt thế đã trở thành quá khứ.
Vì sinh hoạt thời mạt thế chỉ còn lại giết chóc, ai có thể nhàn hạ thoải mái xem TV? Cho nên Liên Nặc sinh ra ở Địa Cầu thời mạt thế, căn bản chưa xem TV bao giờ.
Nhưng mà, thông qua trí nhớ nguyên chủ, Liên Nặc biết cái này phải dùng thế nào.
Thế nhưng trong nháy mắt ấn điều khiển, TV đột nhiên truyền ra âm thanh, vẫn dọa Liên Nặc một chút. Nhưng mà rất nhanh, Liên Nặc đã thích ứng được. Cậu từng bước từng bước ấn các kênh, thời điểm ấn đến một kênh nào đó, đột nhiên dừng lại.
Chỉ vì nữ chủ trong TV đang thông báo: SỰ KIỆN HOÀNG THÁI TỬ HÀNH VIÊN ĐÁNH TRẢ TẬP KÍCH CỦA THUYỀN HẢI TẶC.
Liên Nặc tim đập nhanh một chút, cậu nhớ rõ Cadiz đã từng nói, bọn họ tìm đến cậu, là vì muốn cậu sinh con cho Hoàng Thái tử, mà tên Hoàng Thái tử, hình như là Hành Viêm.
Vì thế, Liên Nặc mở to hai mắt nhìn.
Chính là, Liên Nặc xoa xoa mắt, phát hiện tầm nhìn có chút mơ hồ. Liên Nặc nghĩ tới, nguyên chủ là một người cận thị a~.
Cho nên, cậu đành phải nằm úp sấp tiến đến gần TV mà nhìn.
-Hết chương 10-