Chương 1: NGƯỜI ĐỊA CẦU CUỐI CÙNG

Cậu sinh ra trong mạt thế, là nhà khoa học cuối cùng còn sống trên Địa Cầu. Cha mẹ cậu đều là những khoa học gia xuất chúng, vì vậy từ nhỏ, cậu lớn lên trong phòng thí nghiệm. Không ai gọi tên cậu, người ta chỉ biết đến “con trai của khoa học gia”, “con trai của giáo sư”.

Mạt thế trên Địa Cầu vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là tang thi. Cậu chỉ có thể hoạt động trong phạm vi phòng thí nghiệm của cha mẹ. Không ai trò chuyện cùng, nên cậu không hiểu gì về giao tiếp hay cách đối nhân xử thế. Dù vậy, nhờ di truyền vượt trội, cậu nhanh chóng trưởng thành và tiếp nối sự nghiệp của cha mẹ, trở thành một khoa học gia, một giáo sư thực thụ.

Rồi cậu chọn cách tự bạo để kết thúc tất cả.

Trong mạt thế, người Địa Cầu xảy ra đột biến gene, hình thành các loại dị năng. Gene của cậu vô cùng xuất sắc, sở hữu ba loại dị năng: Mộc, Thủy và Không gian. Trong đó, hệ Mộc còn xuất hiện biến dị — dị năng Trị liệu.

Chỉ có cậu và cha mẹ biết bí mật này. Trước khi qua đời, cha mẹ đã dặn cậu tuyệt đối không được tiết lộ dị năng Trị liệu, nếu không sẽ bị những nhà khoa học điên cuồng kéo vào nghiên cứu vô nhân tính. Cũng nhờ dị năng đó, cậu sống sót tốt trong mạt thế, không một vết thương, không một chút tuyệt vọng.

Một ngày nọ, trận chiến cuối cùng giữa nhân loại và tang thi diễn ra — là một trận đồng quy vu tận.

Chính cậu đã nghiên cứu ra một loại thuốc đặc biệt, chỉ cần tiêm vào tinh hạch của tang thi vương thì có thể tiêu diệt nó hoàn toàn. Tang thi vương có năng lực hấp thụ tu vi từ những tang thi khác để tự chữa thương. Vì vậy, để tiêu diệt nó, nhân loại đã dốc toàn lực chiến đấu.

Kết quả, người Địa Cầu chết sạch, tang thi nhỏ cũng chết hết.

Chỉ còn lại hai kẻ cuối cùng: tang thi vương và cậu.

Và cậu đã giết tang thi vương.

Lần đầu tiên đại khai sát giới, cậu mới nhận ra cấp bậc dị năng của mình đã mạnh đến mức nào — một mình cậu đủ sức tiêu diệt tang thi vương. Nhưng đã quá muộn.

Cậu cô độc tồn tại trên Địa Cầu. Cậu nghiên cứu đồ ăn, dược liệu, mỗi ngày sống đều ổn định, thậm chí là tuyệt vời. Nhưng rồi một ngày, cậu chợt thấy… sống tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Vì vậy, cậu tự bạo.

Khi một lần nữa mở mắt ra, cậu có tên mới: Liên Nặc.

Liên Nặc tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức đến mức muốn khóc. Trưởng thành trong phòng thí nghiệm, cậu chưa từng cảm nhận cơn đau. Cũng chưa từng có cơ hội trải nghiệm nỗi đau, bởi dị năng của cậu vốn đã nghịch thiên. Nhưng giờ, cậu không thể khóc — vì cơn đau này đến từ ký ức của “nguyên chủ”.

Liên Nặc — nam, cao 165 cm, 18 tuổi, ba năm trước phạm tội cố ý gây thương tích và bị lưu đày.

Liên Nặc sinh ra trong một gia tộc quý tộc hạng ba, là con thứ, cũng là giống cái.

Tại Đế quốc Sottile, giới tính chia thành nam và nữ, trong đó “nam” lại chia thành ba dạng: giống đực, giống cái, và song nhân.

Giống đực là những cường giả bẩm sinh: cao lớn, mạnh mẽ, trời sinh có năng lực vượt trội. Vì việc sinh sản ngày càng khó khăn, song nhân — nhóm có tỷ lệ thụ thai cao nhất — trở nên vô cùng quý giá và được bảo vệ đặc biệt.

Vì vậy, chỉ có song nhân mới xứng đôi với giống đực.

Ở Đế quốc Sottile, không tồn tại khái niệm đồng tính hay khác giới, chỉ có “gene xứng đôi”.

Giống cái không mạnh mẽ như giống đực, cũng không có khả năng sinh sản như song nhân. Họ chỉ là quần thể phổ thông, năng lực thụ thai thấp nhất.

Ngoài ra, dân cư còn được phân thành hai loại: dị năng giả và người thường. Dị năng giả có tuổi thọ phụ thuộc cấp bậc năng lực, trong khi người thường sống tối đa chỉ khoảng 200 năm — và bị coi là “phế vật”.

Liên Nặc chính là một phế vật, lại là giống cái. Thân phận này khiến cậu không có chút tư cách ngẩng đầu.

Cậu từng có một thanh mai trúc mã, là đối tượng “chỉ phúc vi hôn” — một giống đực sinh ra trong gia tộc quý tộc hạng ba. Vì muốn hợp nhất lợi ích hai bên, hai nhà đã định sẵn hôn ước từ trong bụng mẹ.

Nhưng ba năm trước, dị năng của hắn bắt đầu thức tỉnh. Từ đó, hắn lập tức từ hôn Liên Nặc để đính hôn với một song nhân.

Tức giận, Liên Nặc đến tìm song nhân kia. Nhưng trong Đế quốc, song nhân là đối tượng được pháp luật đặc biệt bảo hộ.

Kết quả, cậu phạm tội.

Cơn đau trong cơ thể là vì bị đánh. Nguyên chủ bị lưu đày đến tinh cầu Sóng La Tinh để làm cu li. Dù xuất thân quý tộc, nguyên chủ từ nhỏ sống trong nhung lụa, sao có thể chịu cảnh khổ? Bị ức hiếp tàn nhẫn suốt ba năm và cuối cùng chết thảm.

Đôi mắt Liên Nặc lóe lên tia sáng kinh hỷ — dù cậu có phải người ngoài hành tinh hay không, nơi này có người sống, là điều đáng mừng. Cậu — người từng sống cô độc đến tuyệt vọng — cuối cùng cũng có đồng loại.

Hơn nữa, cậu cảm nhận được trong cơ thể đang va chạm dị năng Mộc và Thủy. Nguyên chủ vốn là phế vật, chẳng lẽ đây là dị năng do cậu mang theo từ kiếp trước?

Liên Nặc mở không gian của mình. Bên trong đầy đồ ăn, tinh hạch, dược liệu khiến cậu cười không ngớt. Những thứ đó là do cậu nhàm chán tích trữ khi còn ở Địa Cầu. Tinh hạch là phần còn sót lại sau trận chiến diệt vong.

Cậu thậm chí chỉ gom về… vì thấy đẹp.

Cậu thử dùng dị năng hệ Mộc biến dị để điều tiết cơ thể. Ngay lập tức, thân thể cậu được bao phủ bởi ánh sáng xanh nhạt, các vết thương từ từ hồi phục.

Tuy nhiên, chỉ là một phần nhỏ — bởi vì dị năng của cậu hiện giờ chỉ là sơ cấp.

Và thứ duy nhất cậu làm tốt nhất khi còn ở Địa Cầu… chính là gom tinh hạch sau khi mọi người chết. Bởi vì — muốn thăng cấp dị năng, cần có tinh hạch.

“Tiểu tử kia đang làm cái gì? Mau đứng lên làm việc, có phải thiếu đòn đúng không?!”

Đang đắm chìm trong hưng phấn vì mang theo dị năng xuyên không, Liên Nặc bị một giọng quát thô lỗ kéo về hiện thực.

– Hết chương 1 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play