Thế nhưng người ta đã nói như vậy, cũng không có đạo lý đánh vào mặt người.
Huống chi Triệu Phúc là vì tốt cho nàng.
Không quan tâm là đáng thương nàng, hay có mục đích gì khác, nhưng giờ phút này, sự quan tâm chân thành này khiến Tôn Sắc Vi cảm động: "Triệu tổng quản quay đầu thay tôi tạ tạ vương gia."
Triệu Phúc gật gật đầu: "Việc của nhà ngươi cũng đừng gấp, Chu Ngọc từ trước đến nay ổn trọng, nếu hôm nay không làm tốt, lần sau nhất định sẽ lại đi."
Tôn Sắc Vi tin tưởng lời này, họ không lấy đi chín mươi chín phần, vậy nên bước tiếp theo vẫn còn cơ hội.
Ăn cơm xong, Tôn Sắc Vi trở về phòng lấy chậu múc nước, sau đó bôi thuốc.
Nhưng trên dưới đều đau nhức, mãi đến khi mặt trời lặn về hướng tây cũng không thể ngủ được. Nằm cũng khó chịu, Tôn Sắc Vi dứt khoát đứng dậy xem Chu Ngọc đã trở về chưa.
Phòng bếp nhỏ đã đốt nến, các đầu bếp ai nấy đều bận rộn, Tôn Sắc Vi không vội tìm Chu Ngọc, liền đến phòng bếp giúp đỡ họ.
Những đầu bếp đã qua tuổi lập nghiệp có chút khinh thị nàng: "Con bé ranh biết cái gì."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT