Từ Âm nhận ra chiếc gương trong tay Hồng Liễu.

Đó là vật của Tiên tộc.

Bây giờ Thần tộc đã diệt vong, Lục Giới hỗn loạn, Tiên tộc điêu tàn không còn bao nhiêu, còn phải dựa vào việc hợp tác với tu sĩ Nhân tộc để ổn định tình hình.

Pháp bảo của Tiên tộc đã bị phá hủy vô số trong chiến tranh, số còn lại không nhiều, chiếc gương này chính là một trong những thứ còn sót lại.

Gương có tên là Địch Trần, có thể khắc chế ma khí, hóa giải yêu độc, đối với hắn rất hữu dụng, cũng là do chính tay hắn đưa ra.

Lúc tiểu hồ yêu lấy ra Địch Trần kính, hắn đã nghĩ, nàng làm thế nào mà có được nó.

Thứ này vốn dĩ nên ở trong tay đệ tử của hắn là Mộc Tuyết Trầm, không lâu trước đây hắn mới phái người xuống núi thực hiện nhiệm vụ.

Lúc đầu hắn nghĩ là hồ yêu này đã hại Mộc Tuyết Trầm mới có được bảo vật, nhưng càng nhìn dáng vẻ của nàng lại càng cảm thấy... không đến mức đó.

Tu vi của Mộc Tuyết Trầm không tệ, luôn được hắn coi trọng, làm sao có thể thua trong tay một tiểu hồ yêu ngay cả cách mở Địch Trần kính cũng không biết.

Nàng trông thế nào cũng không có bản lĩnh đó, nếu thật sự bị một người như nàng đoạt được, thì Mộc Tuyết Trầm cũng có chút quá học nghệ không tinh rồi.

Trừ khi là tự nguyện giao ra.

Ánh mắt của Từ Âm lướt qua lông mày và đôi mắt của Hồng Liễu, lúc này nàng đang nhíu chặt mày, mặt đỏ bừng, người đầy mồ hôi thơm, ôm chặt lấy hắn khó chịu r*n rỉ.

Từ Âm đã mất hết linh lực, căn bản không thể gỡ ra được, nên cũng không làm chuyện vô ích.

Hắn yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, nghe tiếng r*n rỉ cao thấp xen kẽ bên tai, từ từ nhắm mắt lại.

Mộc Tuyết Trầm tu luyện mấy trăm năm, đối mặt với vẻ ngoài mê hoặc lòng người của hồ yêu mà đạo tâm không vững, đưa ra pháp bảo, so với việc đấu pháp thua nàng thì hợp lý hơn một chút.

Nhưng Từ Âm nhanh chóng không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện của Mộc Tuyết Trầm nữa.

Tình cảnh của hắn bây giờ rất không tốt.

Ánh sáng của Địch Trần kính bao trùm hai người, hắn được chiếu vào rất thoải mái, nhưng Hồng Liễu càng chiếu càng khó chịu.

Trong đầu nàng không ngừng hiện lên một khuôn mặt tuấn tú trẻ trung, và một khuôn mặt rất quen thuộc của một nữ tử, người sau rụt rè nhìn nàng, người trước mặt lạnh lùng.

Là ai? Rất quen thuộc, là người mà nguyên thân quen biết sao?

Nhưng chỉ có vài đoạn ngắn, căn bản không thể liên kết lại được, trên người còn đặc biệt khó chịu, nàng không thể nào làm rõ được.

Trong cơ thể dường như có một ngọn lửa đang cháy, từ trong ra ngoài muốn thiêu đốt nàng, chỉ có ôm chặt người bên cạnh mới đỡ hơn một chút.

Cảm nhận được hơi thở có chút lạnh của hắn, nàng càng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đột nhiên hiểu ra mình bị làm sao rồi.

Nàng miễn cưỡng mở mắt, cố gắng nói: "Cái, cái gương này có vấn đề, ngươi có sao không? Có thấy rất nóng không?"

Từ Âm đương nhiên cũng nhìn ra nàng bị làm sao rồi.

Gò má đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, tay chân không yên, bảy chiếc đuôi dứt khoát quấn lấy cả nàng và hắn, Từ Âm hơi nín thở, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt thanh tịnh lạnh lùng khiến nàng tỉnh táo hơn một chút.

"Ta không cố ý..."

Nàng cố gắng buông tay, nhưng căn bản không thể kiểm soát được bản thân, cuối cùng khóc không ra nước mắt mà từ bỏ.

"Ta không có cách nào." Nàng lại cố gắng thu lại chiếc gương, một lần nữa thất bại, nàng muốn lăn ra khỏi vùng ánh sáng, liền ôm Từ Âm lăn lộn.

Quá trình lăn lộn lúc thì nàng ở trên, lúc thì hắn ở trên, tóc trắng và tóc đen quấn vào nhau, cơ thể tiếp xúc vô cùng chặt chẽ, Hồng Liễu khó chịu đến mức mắt cũng đỏ hoe, uất ức vòng tay qua cổ hắn, trong hơi thở toàn là mùi đàn hương nhuốm máu trên người hắn.

Một mùi hương dễ chịu đến lạ, khuấy động lòng người.

Đây có được coi là chiếm tiện nghi của người ta không? Hồng Liễu tuy có chút thích những chuyện mờ ám, nhưng trước khi xuyên không đều chỉ có lòng mà không có gan, chỉ dám làm những chuyện mây mưa với nhân vật trong truyện, còn với Từ Âm, đây là lần đầu tiên trong đời nàng thân mật với người khác giới như vậy.

Nói thật thì, cảm giác rất tốt.

Nàng thậm chí còn có chút muốn cảm ơn sự cố bất ngờ kỳ lạ này. ( app truyện TᎽT )

Nàng cả đời làm việc thiện tích đức, nỗ lực làm việc, đây đều là những gì nàng xứng đáng được nhận!

Cuối cùng họ cũng thành công rời khỏi phạm vi của Địch Trần kính, Hồng Liễu cũng cảm thấy khá hơn nhiều.

Cuối cùng là nàng đè lên người hắn, thở hổn hển nằm trên ngực hắn.

Trên người nàng rất thơm, mọi thứ đều mềm mại, một khối nhỏ, xung quanh còn có đuôi của nàng, khiến người ta như lạc vào những đám mây mềm mại.

Hơi thở của Từ Âm loạn đi một nhịp, đưa tay đẩy đùi nàng ra một chút, muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được âm thanh.

Không thể nói chuyện không phải là lừa người, mà là tiên linh bị tổn thương, quả thực đã mất giọng.

Không thể nói chuyện thì không thể nói cho nàng biết, sự thay đổi đột ngột của nàng không phải vì chiếc gương có vấn đề, mà vấn đề thực sự nằm ở chính bản thân nàng.

Trên người nàng có một loại độc sẽ phát tác khi chiếu Địch Trần kính, khi độc phát sẽ như thế nào, hắn và nàng đều đã có trải nghiệm sâu sắc.

Từ Âm nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên eo hắn, kiềm chế kéo ra, nhưng ngay sau đó lại bị ôm lấy.

"Ta đỡ ngươi dậy."

Đỡ hắn dậy có cần phải như vậy không?

Hàng mi dài của hắn khẽ rũ xuống, ánh mắt hạ xuống, vừa hay đối diện với nàng.

Màu mắt của nàng hơi nhạt, giống như hổ phách, phản chiếu khuôn mặt của hắn, lấp lánh ánh nước.

Nàng cười một cách cẩn thận, dường như sợ hắn không vui, xem ra nàng cũng biết làm như vậy là không đúng.

Lưu luyến không rời đỡ hắn dậy, không tình nguyện kéo giãn khoảng cách với hắn, trên mặt Hồng Liễu vẫn còn vương lại vệt hồng.

Nàng liếc nhìn Địch Trần kính nói: "Xin lỗi, là ta quá lỗ mãng, không nên dùng bừa cho ngươi khi chưa chắc chắn tác dụng của chiếc gương, ta sẽ không làm vậy nữa."

Nàng ra vẻ muốn cất chiếc gương đi, nhưng bị Từ Âm nắm lấy cổ tay.

Hắn lắc đầu với nàng, tự mình chống đỡ đi vào trong ánh sáng, ngồi xếp bằng, nhắm mắt nhập định.

... Phàm nhân cũng biết ngồi thiền sao?

Trong đầu Hồng Liễu hiện lên một dấu chấm hỏi, nhưng nhanh chóng bị khuôn mặt tuấn mỹ vô song của thanh niên dưới ánh sáng vàng thu hút toàn bộ sự chú ý.

Lúc đầu không có nhiều suy nghĩ khác, chỉ cảm thấy hắn đẹp, sợ hắn là một phàm nhân thật sự chết ở đây, cho nên mới ra tay giúp đỡ.

Bây giờ... thực ra cũng không ở chung bao lâu, nhưng tâm tư này thật sự là trăm ngàn khúc quanh, biến hóa khôn lường.

Hồng Liễu cảm thấy nàng cần phải chỉnh trang lại bản thân, đừng dọa người ta sợ.

Nàng quay người đi ra khỏi động phủ, bên ngoài lúc này đã là ban ngày, Cẩu yêu đang ở dưới gốc cây không xa, Hồng Liễu vừa ra đã vẫy đuôi với nàng.

Nàng cười một tiếng, vẫy tay với hắn ta: "Chó, lại đây!"

Cẩu yêu lập tức chạy lại.

Hồng Liễu thành khẩn bắt đầu vẽ bánh cho nhân viên duy nhất: "Đêm qua cảm ơn động phủ của ngươi, sau này chúng ta sẽ xây một cái lớn hơn để làm vương cung!"

Cẩu yêu mắt sáng như sao: "Đại vương uy vũ! Chúng ta lập tức bắt đầu hành động đi!"

Hồng Liễu tính toán một chút số linh thạch ít ỏi trong Càn Khôn giới của mình, hắng giọng nói: "Không vội không vội, chúng ta có nhiều thời gian, bây giờ ta có một chuyện muốn hỏi ngươi."

Nàng chuyển chủ đề: "Ngươi trước đây có nhắc đến hoa Ngân U mọc ở đáy Xích Diễm hải sâu ba ngàn dặm, ngoài ra ngươi còn biết gì khác không?"

Cẩu yêu lắc đầu: "Không biết nữa, nhưng đại vương ngài không phải thật sự muốn đi chứ? Nghe nói Ma Tôn và Yêu Vương vừa mới đại chiến một trận với Đạo Tổ của Tiên tộc, cả hai đều bị thương nặng, lúc này đều đang ở trong giới của mình trị thương, cầu nối của Ma giới được kiểm soát nghiêm ngặt, mọi lối vào đều có đại ma canh giữ, cho dù ngài là hồ yêu bảy đuôi, gặp phải họ cũng không có nhiều cơ hội thắng đâu."

Cẩu yêu không hổ là Cẩu yêu, sau khi thật sự bái lão đại thì vẫn rất trung thành, câu nào cũng nghĩ cho nàng, Hồng Liễu quyết định thu hồi sự nghi ngờ trước đây về việc hắn ta muốn soán vị.

"Ta đi hái hoa, chứ không phải đi tìm họ đánh nhau." Hồng Liễu một tay chống cằm: "Đáy Xích Diễm hải có phải là nơi trọng yếu của Ma giới, không được phép vào không?"

"Cũng không phải, nơi đó không có ai canh giữ, có thể tùy ý ra vào, nhưng vì nguy hiểm trùng trùng, cho nên đến nay cũng không có mấy người dám đi lang thang."

"Vậy thì tốt, không có ai quản, vậy thì mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình."

"Đại vương ngài đừng nghĩ quẩn như vậy, nếu ngài muốn lấy lòng phàm nhân đó, tùy tiện hái một đóa linh thực hoa nào đó để thay thế là được rồi, hà tất phải thật sự liều mình?"

"Còn không phải là ngươi cứ nhất quyết nhắc đến hoa Ngân U, ngươi không nhắc ta có thể không xuống đài* được mà đồng ý sao! Đã đồng ý rồi thì tự nhiên phải đi thử, thành công hay không cũng phải đi một chuyến, đại vương của ngươi ta là một yêu quái tốt giữ chữ tín."

*Ý nói lời đã nói ra rồi thì chân phải bước đi

Cẩu yêu lộ ra vẻ mặt cảm động: "Đại vương, ngài thấy ta thế nào?" Hắn ta tạo vài tư thế thể hình.

Hồng Liễu khó hiểu nhìn hắn ta: "? Ý gì?"

Cẩu yêu mắt ươn ướt: "Ta trông cũng khá được, đại vương ngài xem ta có cơ hội không?"

"..." Hồng Liễu quay người nôn.

Cẩu yêu trừng lớn mắt: "Đại vương ngài sao có thể như vậy! Ngài sao có thể nôn!"

"Xin lỗi nhưng... ọe..."

"Đại vương ngài quá đáng lắm!" Cẩu yêu tức giận hừ một tiếng, quay người hóa thành nguyên hình chạy đi, là một chú chó đen nhỏ khá đáng yêu.

Hồng Liễu dở khóc dở cười đứng thẳng người dậy, vừa quay người, đã thấy Từ Âm yên lặng đứng ở cửa động phủ nhìn về phía này.

Ánh nắng bao trùm lên người hắn, phủ lên hắn một lớp ánh sáng vàng thần thánh.

Hắn đứng ngược sáng, nàng không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng nghĩ đến việc hắn có thể đã nghe thấy cuộc đối thoại của mình và Cẩu yêu, nhất thời có chút bối rối.

Từ Âm không nói gì, quay trở vào trong nhà.

Hắn quả thực đã nghe thấy hết.

Nàng vậy mà thật sự định đi Xích Diễm hải.

Đương nhiên cũng có thể là biết hắn đang nghe, cố ý diễn kịch với Cẩu yêu cho hắn xem.

Dù sao thì yêu tộc sinh ra đã xảo quyệt gian trá.

Cúi đầu nhìn vết thương trên người, có Địch Trần kính, đã hoàn toàn cầm máu, đang từ từ lành lại.

Bất kể vết thương bên trong nặng đến đâu, ít nhất bên ngoài trông cũng ra dáng người.

Bất kể Hồng Liễu làm thế nào có được Địch Trần kính, cũng coi như đã giúp hắn.

Phía sau có tiếng động, Từ Âm quay đầu lại nhìn, tiểu hồ yêu ngoan ngoãn đứng ở lối vào, khoác trên mình mái tóc dài màu bạc trắng, búi một búi tóc nhỏ, cài một chiếc trâm hoa châu màu bạc tím, đôi mắt hồ ly sáng ngời nhìn hắn.

"Từ Âm."

Nàng gọi tên hắn luôn có một sự ngọt ngào uyển chuyển, một dư vị đặc biệt, nghe đến mức Từ Âm khẽ nhíu mày.

"Ngươi cả đêm không ăn gì, còn bị thương nặng như vậy, chắc chắn đói lắm rồi phải không?" Nàng quan tâm nói: "Ngươi cứ yên tâm chờ ở đây, ta đi kiếm chút đồ ngon cho ngươi bồi bổ cơ thể."

Nói xong nàng liền chạy đi, bảy chiếc đuôi lắc lư, cùng với mái tóc dài màu bạc bay phấp phới, có một sức sống nhảy nhót.

Từ Âm đứng dậy đuổi theo vài bước.

Hắn không cần ăn gì. Nhưng với tư cách là một "phàm nhân" thì quả thực nên cần.

Hồng Liễu hoàn toàn có thể tùy tiện lấy một viên Tịch Cốc Đan cho hắn để đối phó là được, hà tất phải phiền phức như vậy.

Bên ngoài lúc này đang loạn, với tính cách và đầu óc của nàng, đừng nói là không kiếm được đồ ăn về, mà chính mình lại trở thành món nhắm rượu.

Đi đến cửa nhìn ra ngoài, Hồng Liễu vẫn chưa rời đi, đang ở đó chỉ quyết lộn xộn che giấu lối vào.

Nàng thật sự hoàn toàn dựa vào trực giác, không có chút kỹ xảo nào, một cách rất trừu tượng muốn để lại một kết giới bảo vệ hắn, để phòng sau khi mình rời đi hắn lại bị yêu quái không có mắt nào đó bắt nạt.

Khó quá, trước đây xem tiểu thuyết, người ta sau khi xuyên không đều có thể thuận lợi kế thừa linh lực và pháp thuật của nguyên chủ, sao nàng lại không được nhỉ.

Kinh mạch dường như có chút tắc nghẽn, chẳng lẽ là tàn độc gì đó?

Nghĩ đến sự bất thường sau khi soi gương, nàng thực sự thắc mắc nguyên chủ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.

Hồng Liễu không nỡ nhìn kết giới rách nát này, bắt gặp Từ Âm đang đứng ở cửa, đấm vào lòng bàn tay quyết định.

"Chúng ta cùng đi."

Nàng chạy lại nắm lấy tay hắn, tay hắn lạnh lẽo không có nhiệt độ, chắc là do mất máu quá nhiều?

Hồng Liễu bất giác xoa xoa cho hắn, để hắn ấm hơn một chút.

"Ngươi ở đây một mình không an toàn, hay là theo ta đi."

Nàng mười ngón tay đan vào nhau, ở phía trước dẫn hắn đi theo gió, mái tóc trắng như tuyết bay phấp phới trên má hắn, mang đến một cảm giác ngứa ngáy.

Từ Âm theo bản năng giãy tay nàng, không có gì bất ngờ mà thất bại.

Hắn cong cong ngón tay, quay đầu đi, khép hờ đôi mắt sáng tối lẫn lộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play