Hồng Liễu không nhận được câu trả lời, bởi vì nàng phát hiện hắn không thể nói chuyện.
Hắn miễn cưỡng giơ tay chỉ vào cổ họng mình, khẽ lắc đầu.
Hồng Liễu ngay lập tức hiểu ra, trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc.
"Không sao không sao." Nàng an ủi: "Sẽ khỏi thôi, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi."
Nàng nói một cách nghiêm túc và chắc chắn như vậy, nhưng nghe vào tai nam nhân chỉ cảm thấy vô ích.
Nàng dù là hồ yêu bảy đuôi cũng không thể chữa khỏi vết thương của hắn, hắn đại chiến với Yêu Vương và Ma Tôn, khiến cả hai bị thương nặng, bản thân cũng không khá hơn là bao, trên người toàn là yêu độc và ma độc, nếu không phải vì tu vi thâm hậu, sớm đã thành một đống tro tàn, đâu phải là một con hồ ly bảy đuôi như nàng có thể chữa khỏi.
Nàng thay đổi ý định cứu hắn, bây giờ hắn cũng đã hiểu tại sao.
Chẳng qua là vì hắn có dung mạo đẹp.
Hồ yêu và mị ma của ma tộc có điểm tương đồng, háo sắc và giỏi mị thuật, lời hứa của nàng chỉ là lời nói xuông, thực sự không cần để trong lòng.
"Ngươi viết cho ta đi."
Bàn tay trắng nõn thon dài đột nhiên xuất hiện trước mắt, nam nhân hơi sững sờ, ngẩng mắt nhìn qua.
Hồng Liễu chắp hai tay lại nói: "Nếu không thể nói chuyện, thì chắc chắn có thể viết chữ, ngươi viết cho ta, ta sẽ biết sau này gọi ngươi như thế nào."
Cẩu yêu rõ ràng không phải là một yêu quái có văn hóa, trong động phủ đã được dọn dẹp sạch sẽ ngoài bàn ghế và giường ra thì không có gì khác, càng đừng nói đến giấy bút, cho nên chỉ có thể viết tên lên tay nàng.
Nàng đưa tay về phía trước, dịu dàng nói: "Đợi ngươi khỏe hơn một chút, ta sẽ đi tìm giấy bút làm cho ngươi một quyển sổ, nếu ngươi có điều gì muốn nói với ta thì cứ viết ra, như vậy ta sẽ biết ngươi cần gì."
Thanh niên im lặng không có động tác gì, Hồng Liễu cũng không thúc giục, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt hồ ly sáng lấp lánh, đôi tai nhọn mềm mại khẽ động.
Một lúc lâu sau, hắn cuối cùng cũng có động tác, xắn tay áo đưa tay ra, hơi nhíu mày dùng ngón trỏ viết một chữ vào lòng bàn tay nàng.
Mỗi tay một chữ, ghép lại là...
"Âm Từ?" Nàng đọc ra.
Thanh niên lắc đầu.
Hồng Liễu chợt hiểu ra: "Ta biết rồi, là Từ Âm."
Nàng cười lên, mặt hơi đỏ, thu tay lại ôm vào ngực: "Tên của ngươi thật hay."
Nàng nói chuyện rất thẳng thắn, nói xong cười đến mức lộ cả răng: "Từ Âm, ngươi đã uống đan dược rồi, có cảm thấy khỏe hơn không?"
Từ Âm lắc đầu, hắn trông rất mệt mỏi, biên độ động tác rất nhỏ, trong từng cử chỉ đều toát ra một cảm giác mệt mỏi nhưng vẫn giữ được vẻ ung dung.
Hồng Liễu đang định nói thêm gì đó, thì ngoài cửa truyền đến giọng của Cẩu yêu: "Đại vương, trên người phàm nhân này toàn là yêu độc và ma độc, đâu phải loại đan dược của ta có thể chữa khỏi."
So với Hồng Liễu mới đến, Cẩu yêu bản địa quả thực biết nhiều hơn.
Hồng Liễu ngẩn người, nghiêng người đến gần Từ Âm, vén bộ y phục đang đắp trên người hắn lên để kiểm tra cẩn thận, quả nhiên thấy vết thương vừa mới lành lại bắt đầu chảy máu, máu đen đỏ, vừa nhìn đã biết là có độc.
"Ngươi đừng sợ." Nàng đứng chắn trước mặt Từ Âm: "Đó là nhị đương gia của ta, hắn rất nghe lời ta, cũng sẽ không làm hại ngươi đâu."
Từ Âm sớm đã nhìn thấy Cẩu yêu, hắn mặt không đổi sắc nhắm mắt lại, không nói một lời.
Hồng Liễu tưởng hắn vì vết thương mà tuyệt vọng, tâm trạng bất an, liền vuốt ve mái tóc dài của hắn nói: "Đừng lo lắng, ta đã nói sẽ chữa khỏi cho ngươi, thì nhất định sẽ không nuốt lời."
Cẩu yêu nghe vậy nhăn mũi, chua lè nói: "Đại vương, phàm nhân này tuy mạng lớn, nhưng cũng chỉ đến đây thôi, ta ở xa nhìn vết thương của hắn, trừ khi lấy được hoa Ngân U, nếu không chắc chắn sẽ chết."
Hoa Ngân U tuy không bằng linh dược của Tiên Minh, nhưng quả thực có ích cho hắn, Cẩu yêu này cũng coi như có chút kiến thức.
Từ Âm đang nghĩ như vậy, thì nghe Cẩu yêu nói với Hồng Liễu một cách thấm thía: "Ngài cũng đừng giả vờ với hắn nữa, hay là nhân lúc còn nóng hổi thì nhanh lên đi, bây giờ hắn còn có thể chống cự lại ngài sao? Ngài cứ lề mề, cẩn thận lát nữa không còn gì để chơi đâu."
Từ Âm: "..."
Cẩu yêu này vẫn nên giết đi.
"Cái gì mà nhân lúc còn nóng hổi! Cái gì mà không còn gì để chơi! Ngươi là tiểu yêu gì vậy!"
Hồng Liễu đỏ bừng mặt đứng dậy, cảm nhận được ánh mắt của Từ Âm mở ra nhìn tới, lắp bắp giải thích: "Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta không có ý đó! Ta thật sự muốn chữa khỏi cho ngươi! Không phải chỉ là hoa Ngân U thôi sao? Ta đi lấy cho ngươi ngay đây!"
Từ Âm khẽ động hàng mày dài, môi mím lại dường như muốn nói gì đó, nhưng vì không thể nói chuyện nên đã từ bỏ.
Ngược lại, Cẩu yêu kinh ngạc nói: "Đại vương, đó là hoa Ngân U, mọc ở đáy Xích Diễm hải của Ma giới sâu ba ngàn dặm, cái này mà ngài cũng dám đi sao??" Hắn ta lộ ra vẻ mặt không thể hiểu nổi nhưng vẫn tôn trọng và chúc phúc: "Ta đã biết tại sao mình tu luyện trăm năm trở về vẫn là một con chó rồi, ta không làm được như đại vương, vì thái bổ một phàm nhân mà lại nỗ lực như vậy, cam bái hạ phong, cam bái hạ phong." ( truyện trên app T•Y•T )
*Cam bái hạ phong có nghĩa là (cam bái: cam tâm tình nguyện bái phục, hạ phong: cuối gió –> chịu thua cúi đầu tâm phục khẩu phục không 1 lời phàn nàn ca thán).
"... Câm miệng đi!"
Người trong cuộc bây giờ chính là hối hận, vô cùng hối hận.
Nếu Hồng Liễu biết hoa Ngân U mọc ở nơi nguy hiểm như vậy, cho nàng tám trăm lá gan nàng cũng không dám nói như thế.
Đều tại con chó thối này.
Nếu không phải hắn ta ở bên cạnh khích bác nàng, nàng sao đến nỗi này?
Hắn ta chắc chắn là muốn hại chết nàng, sau đó kế thừa ngôi vị của nàng.
Hồng Liễu hung hăng trừng mắt nhìn Cẩu yêu một cái, Cẩu yêu như gặp phải đại địch, lập tức chạy mất.
Nàng cắn môi, cúi đầu nhìn Từ Âm, rất bất ngờ, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt không phải là tràn đầy hy vọng như tưởng tượng, ngược lại giống như... có chút trêu tức?
Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra nàng hối hận rồi, không dám nữa?
Không được! Như vậy thì mất mặt lắm?
Hồng Liễu cứng đầu nói: "Không, không phải chỉ là Xích Diễm hải thôi sao, có gì to tát đâu, ha ha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."
Từ Âm không thể nói chuyện, nhưng hắn yên lặng lắng nghe.
Hắn dường như đã hồi phục tinh thần một chút, vẻ lạnh lùng u uất giữa hai hàng lông mày đã tan đi không ít, cho nên hắn vẫn muốn sống sót đúng không?
Nghe nói có cách có thể sống sót, cho nên mới thả lỏng một chút?
Hồng Liễu ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn hắn một lúc, rồi chậm rãi nói: "Ta cũng có thương tích trong người, e là không thể đi hái hoa Ngân U cho ngươi ngay được, ngươi cứ đợi ta khỏe hơn một chút."
Từ Âm nghe đến đây liền gật đầu một cái, nhưng dường như không hề để tâm đến chuyện này.
Thật sự có người có thể bình thản như mây bay gió thoảng trước cơ hội sinh tử sao?
Không thể nào, cho nên có lẽ hắn không muốn nàng phải chịu áp lực quá lớn?
Thật là dịu dàng mà.
Vừa dịu dàng vừa tuấn mỹ lại còn là một phàm nhân không có chút uy hiếp nào, bảo bối như vậy biết tìm ở đâu ra?
Chết đi thì thật đáng tiếc.
Hồng Liễu phải thừa nhận, nàng chính là một kẻ mê trai đẹp, đợi nàng tìm hiểu rõ tình hình của Xích Diễm hải và Ma tộc, dưới tiền đề đảm bảo an toàn cho bản thân, nàng nhất định sẽ đi thử một lần.
"Ngươi tin ta đi." Nàng đến gần hắn, hóa ra bảy chiếc đuôi, ôm một chiếc cho hắn xem: "Mỗi chiếc đuôi của hồ yêu đều là một mạng sống, ta có bảy chiếc, cơ hội lớn lắm!"
Ánh mắt của Từ Âm lướt qua chiếc đuôi cáo trắng như tuyết của nàng, đuôi của nàng mềm mượt và sáng bóng, có vài sợi chạm vào cổ tay hắn, có cảm giác hơi đau nhói.
Hàng mi dài của hắn khẽ động, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm chiếc đuôi của nàng, chỉ nhìn như vậy thôi cũng khiến tim Hồng Liễu rung động.
Một khuôn mặt thanh tao thoát tục, như thần như phật, đôi mắt đen trong veo sạch sẽ nhìn chiếc đuôi của nàng, nàng căng thẳng đến mức đầu ngón chân cũng co lại.
"Từ Âm."
Nàng đột nhiên gọi hắn một tiếng.
Hắn vừa mới dời ánh mắt khỏi chiếc đuôi của nàng, thì đã phát hiện chiếc đuôi cáo trắng như tuyết mang theo cảm giác như đầu kim nhỏ đã được đưa đến bên tay hắn.
"Ngươi cứ nhìn mãi, vậy... ngươi có muốn sờ nó không."
Cơ thể Từ Âm cứng đờ, vốn định lắc đầu, nhưng Hồng Liễu đã nhét chiếc đuôi vào tay hắn.
"Ngươi sờ đi."
Nàng đỏ mặt quay đầu đi, nhưng chiếc đuôi cáo vẫn còn trong tay hắn, theo tiếng nói của nàng, nó khẽ nhảy lên vài cái.
Nàng thật sự là muốn làm gì thì làm, tính tình thẳng thắn đến mức có chút phóng túng.
Từ Âm chỉ từng cầm kiếm, chưa từng nuôi linh thú nào, không có kinh nghiệm gì trong việc tiếp xúc với lông thú.
May mà lúc này linh lực của hắn tạm thời mất đi, không tồn tại việc lực đạo mất đi chừng mực, không làm Hồng Liễu cảm thấy đau.
Nhưng càng nhẹ nhàng như vậy, càng khiến bầu không khí xung quanh trở nên quyến rũ và mờ ám.
Từ Âm chỉ nắm một lúc rồi buông ra, nhưng cả hắn và Hồng Liễu đều im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Hồng Liễu chủ động phá vỡ sự im lặng: "Ngươi không thể chảy máu nữa, trên mặt ngươi bây giờ không còn chút huyết sắc nào rồi, ta phải nghĩ cách giúp ngươi cầm máu hoàn toàn."
Nàng lại bắt đầu lật tìm trong Càn Khôn giới của mình, bên trong này đã có đan dược thượng phẩm khiến Cẩu yêu gần như chết đi sống lại, chắc chắn còn có những pháp bảo bảo mệnh khác.
Nàng tìm kiếm một cách nghiêm túc, lật ra một chiếc gương.
Gương có cán bằng bạc được chạm khắc hoa văn, cổ kính và trang nhã, không nhìn ra được manh mối gì, nhưng nàng lại có một trực giác không thể giải thích được, đây chính là thứ nàng đang tìm kiếm.
Trước đây khi lấy đan dược cho Cẩu yêu, dường như cũng có cảm giác này.
Nàng ngồi một bên nghiên cứu cách sử dụng chiếc gương này, cũng có chút không dám dùng cho hắn, không hề để ý đến ánh mắt của Từ Âm đang nhìn qua.
Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc gương đó, máu ở vết thương chảy ròng ròng, ngay cả chiếc váy mà Hồng Liễu đắp cho hắn cũng bị máu thấm đẫm.
Người có bao nhiêu máu để chảy? Máu của hắn dường như sắp chảy cạn rồi.
Hồng Liễu nhìn thấy liền có quyết định.
Phải thử một lần, hắn không thể tiếp tục như vậy nữa.
"Ngươi đợi ta, ta xem làm thế nào để mở nó."
Nàng lo lắng tìm hiểu cách sử dụng gương, trán rịn ra những giọt mồ hôi mỏng, có thể thấy là không tìm ra được manh mối.
Từ Âm yên lặng chờ đợi một lúc lâu, thấy nàng lo lắng đến mức bắt đầu đi vòng quanh tại chỗ, thật sự không thể nhìn nổi nữa, cố ý ho một tiếng.
Hồng Liễu đột ngột nhìn qua, cầm gương đến gần: "Sao vậy sao vậy?"
Từ Âm dựa vào người nàng, nhân lúc nàng không để ý, nhẹ nhàng ấn vào một viên đá quý màu tím nhạt rất không dễ thấy trên gương, mặt gương ngay lập tức tỏa ra ánh sáng.
Hồng Liễu phát hiện gương đang phát sáng, đầu óc cũng theo đó mà lóe lên một tia sáng, thử lại dùng linh lực để thúc đẩy nó, thành công chiếu ánh sáng dịu dàng trên mặt gương lên người Từ Âm.
Từ Âm yên lặng rời khỏi người nàng, nằm một bên khép hờ mắt, chờ đợi vết thương cầm máu.
Hắn được bao bọc bởi ánh sáng dịu dàng, nằm nghiêng càng làm nổi bật đường nét khuôn mặt tinh xảo và ưu mỹ.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng, hàng mi đen rậm rạp chồng lên nhau, dù nằm nghiêng nhưng lưng nàng vẫn thẳng tắp, vai rộng eo thon, khiến nàng rục rịch trong lòng.
Nàng thở ra một hơi dài, tay chống lên tấm thảm trắng như tuyết phía sau hắn, nhẹ giọng nói: "Có tác dụng không?"
Không cần hắn trả lời, nàng đã có câu trả lời, vết thương của hắn bắt đầu cầm máu, nhanh hơn so với lúc nàng dùng linh lực dẫn dắt trước đó.
Những vết yêu độc và ma độc chói mắt đó tụ lại một chỗ, tuy không thể loại bỏ, nhưng ít nhất cũng không lan ra nữa.
"Ta thật lợi hại." Nàng không khỏi thốt lên cảm thán: "Pháp khí khó điều khiển như vậy mà cũng bị ta giải quyết xong!"
... Chỉ cần tìm được công tắc rồi thúc đẩy linh lực là được.
Đúng là đã hao tổn hết sở học cả đời của ngươi rồi.
Trên eo đột nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên, sau tai truyền đến giọng nói dịu dàng của hồ yêu: "Ta đến gần hơn để trông chừng ngươi."
Nàng áp sát người, trán tựa vào lưng hắn, nằm sau lưng hắn một cách thân mật không kẽ hở.
Ánh sáng của chiếc gương chiếu rọi hai người, linh lực trong cơ thể Hồng Liễu hỗn loạn, cũng có thương tích, chỉ là chưa kịp xử lý, vẫn luôn bận rộn với hắn, người quan trọng hơn.
Từ Âm tuy đã mất đi linh lực, nhưng khả năng phán đoán vẫn còn, từ hơi thở không ổn định của nàng có thể nhận ra vết thương của nàng không nhẹ, hoàn toàn không giống như nàng vừa nhắc đến một cách nhẹ nhàng.
Trong tình cảnh như vậy mà còn dám nói sẽ đi tìm hoa Ngân U cho hắn, càng chắc chắn chỉ là nói suông mà thôi.
Từ Âm nhắm mắt không động đậy.
Hắn có động cũng vô ích, bây giờ hắn không thể chống cự lại nàng.
Kẻ thù của Lục Giới sẽ không bỏ qua cơ hội hắn bị thương này, chắc chắn đang tìm kiếm hắn khắp nơi để cố gắng nhổ cỏ tận gốc.
Hắn không thể bị tìm thấy, nơi này vẫn còn an toàn, hắn phải tạm thời ở lại đây.
Tạm thời nhẫn nhịn một chút, đợi khi linh lực hồi phục, hắn có thể liên lạc với đệ tử để rời khỏi đây.
"... Ưm."
Eo đột nhiên bị siết chặt, động đến vết thương, Từ Âm khẽ nắm chặt tay.
Trên lưng tựa vào khuôn mặt của nữ tử, hơi thở ấm áp mang đến một luồng khí tức xâm lược khiến hắn theo bản năng kháng cự.
Hắn đưa tay ra định gỡ cánh tay của hồ yêu, nhưng lại nghe thấy giọng nói khàn khàn mơ hồ của nàng.
"Làm đau ngươi rồi sao? Xin lỗi, nhưng ta không thể kiểm soát được bản thân, ánh sáng này chiếu vào khiến ta rất khó chịu..."