Hồng Liễu ôm lấy chiếc đuôi của mình mà khẽ thở dài.

Nàng không còn là người nữa rồi.

Nàng đã trở thành một hồ ly tinh.

Sao lại có thể như vậy được chứ?

Ba phút trước nàng vẫn còn đang pha cà phê, vậy mà ba phút sau đã bắt đầu liếm lông rồi, chuyện này có hợp lý không cơ chứ?

Hồng Liễu khẽ nhổ mấy sợi lông cáo trong miệng ra, sau đó quẳng chiếc đuôi mềm mại sang một bên rồi nằm thẳng cẳng thành hình chữ đại, từ trong cổ họng phát ra một tiếng hít khí đầy ai oán.

... Khoan đã nào, đuôi nhiều quá rồi, nằm ngửa thế này cấn đến mức khó chịu.

Hồng Liễu khẽ nhúc nhích, đổi sang tư thế nằm nghiêng rồi lại tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ.

Thử nói xem, nàng một là không mắc bệnh nan y, hai là không chửi bới tác giả, càng không có chuyện thấy việc nghĩa hăng hái làm, vậy thì tại sao lại xuyên không được cơ chứ?

Thôi bỏ đi, đã đến rồi thì cứ bình tĩnh mà sống, dù sao thì nàng ở đâu cũng chỉ có một mình ăn no cả nhà không đói, làm người cũng được mà làm yêu cũng chẳng có gì không tốt, chỉ cần không phải là nhân yêu (nửa người nửa yêu, thì nàng đều chấp nhận được cả.

Dựa theo thói quen khi còn là người, muốn cắm rễ ở một nơi nào đó thì trước hết phải có một căn nhà.

Ở nơi này thì chắc phải gọi là động phủ* nhỉ? Vậy thì nàng sẽ đi tìm một cái động phủ trước đã.

*Tương tự như một ngôi nhà, nhưng là hồ ly ở trong hang động. Nên thêm chữ phủ vào cho xa hoa

Hồng Liễu đối với việc lựa chọn động phủ cũng kén chọn y như lúc mua nhà vậy.

Vị trí không tốt thì không cần, cảnh sắc không đẹp cũng không cần, linh khí không đủ nồng đậm lại càng không cần.

Cuối cùng, sau khi đã dày công lựa chọn, nàng cũng đã tìm được một nơi ưng ý trong lòng.

Nơi này vừa không quá gần với đám tu sĩ chính đạo trong giới Tu Chân, mà cũng không quá sát với Yêu Giới, thuộc về một vùng đất kẽ hở mà cả hai bên đều không quản lý, không chỉ có phong cảnh hữu tình mà linh khí cũng vô cùng dồi dào, đặc biệt thích hợp để ẩn mình tu luyện.

Hồng Liễu vô cùng yêu thích nơi này, từ ý định ban đầu chỉ muốn tìm một động phủ, nàng đã thay đổi suy nghĩ, quyết định chiếm trọn cả ngọn núi này.

Đã xuyên không thành hồ ly tinh rồi, thì cũng đừng câu nệ chuyện căn hộ cao cấp hay biệt thự trên cao nữa, nàng muốn sở hữu tất cả!

Thế nhưng, trong lúc thực hiện kế hoạch này, nàng đã gặp phải một chút rắc rối, ngọn núi này tốt như vậy, nên trước nàng đương nhiên cũng đã có kẻ khác để mắt đến, thật trùng hợp làm sao khi đó cũng là một yêu tộc, ý thức lãnh địa lại cực kỳ mạnh mẽ, vô cùng hung dữ, vừa trông thấy Hồng Liễu đã chẳng thèm đối thoại thương lượng, cứ thế mà xông lên động thủ.

Hồng Liễu không còn cách nào khác, đành phải bất đắc dĩ phản sát.

Nhìn Cẩu yêu đang nằm thoi thóp trên mặt đất, Hồng Liễu ngồi xổm xuống, tỏ vẻ khó xử nói: "Chuyện này cũng không thể trách ta được đúng không, là ngươi cứ nhất quyết đòi động thủ trước, lại còn không ngừng thách thức ta có bản lĩnh thì đừng chạy, vậy thì ta chỉ có thể đánh trả mà thôi."

Nàng khẽ nghịch ngợm đôi tai chó đã hiện nguyên hình của đối phương: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Trong mắt Cẩu yêu ngấn đầy lệ: "Ta trông giống ổn lắm sao?!"

"Ngươi vẫn còn nói được, xem ra vấn đề không lớn lắm."

Hay cho một câu vấn đề không lớn lắm, Cẩu yêu tức đến mức tim đập loạn nhịp, phun ra một ngụm máu lớn.

Hồng Liễu lập tức né sang một bên, chỉ sợ máu tươi văng lên người mình, làm bẩn bảy chiếc đuôi xinh đẹp của nàng.

Nhìn thấy bảy chiếc đuôi của nàng, Cẩu yêu khóc nức nở một tiếng: "Sớm biết ngươi là hồ ly bảy đuôi, ta đã không tranh giành với ngươi rồi!"

Hai người họ phải đến khi giao đấu rồi mới dần dần hiện ra nguyên hình, bởi vì sinh ra trong thời loạn lạc, nên yêu tộc vì để bảo vệ bản thân, chỉ dám để lộ dấu vết nguyên hình ở những nơi vô cùng an toàn.

"Cuộc đời của yêu quái chính là luôn tràn ngập những điều khó lường như vậy đấy."

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hồng Liễu động thủ với người khác sau khi xuyên không, nàng cũng không ngờ mình lại lợi hại đến thế, sau khi suy nghĩ kỹ một chút, nàng liền lục lọi trong Càn Khôn giới (Nhẫn trữ vật dụng) rồi tìm ra một bình đan dược: "Ngươi ăn thử xem? Xem có đỡ hơn chút nào không."

Cẩu yêu ngẩn người ra, kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi không giết ta để lấy yêu đan sao?"

Trong thời buổi hiện nay, đây là một hành động hết sức bình thường, nhưng Hồng Liễu rõ ràng lại không giống như vậy.

"Không hề." Nàng đưa viên đan dược qua: "Ta vốn dĩ cũng không có ý định làm hại ngươi, là ngươi đến trước, chúng ta cũng nên có trước có sau, nếu như ngươi bằng lòng, nơi này chúng ta có thể cùng nhau ở. Nhưng mà ngươi xem này, ta lợi hại hơn ngươi, càng có thể chống lại ngoại địch, vậy nên cứ để ta quản lý ngọn núi này, còn ngươi làm nhị đương gia, thấy thế nào?"

Cẩu yêu nhận lấy viên đan dược, đôi mắt ươn ướt: "Nhưng hồ tộc các ngươi không phải đều sống ở Thanh Khâu sao? Bây giờ là thời loạn lạc, người, yêu, tiên, ma ai nấy đều tự thấy bất an, tại sao ngươi lại phải rời khỏi sự che chở của Thanh Khâu, một mình chạy đến nơi này?"

Hắn ta hỏi nàng, vậy nàng biết hỏi ai bây giờ?

Ngay từ khi Hồng Liễu xuyên đến đây, nguyên thân đã không còn ở Thanh Khâu nữa rồi, nàng không có một chút ký ức nào về quá khứ cả, nàng chỉ biết rằng cơ thể hiện tại của mình dường như đã từng bị thương, pháp lực lưu chuyển có chút hỗn loạn, nhưng để đối phó với Cẩu yêu thì vẫn dư sức, những yêu tộc khác trên ngọn núi này cũng đều không phải là đối thủ của nàng.

Bây giờ nghe Cẩu yêu nói như vậy, trở về Thanh Khâu quả thực là một lựa chọn, nhưng ai biết được sau khi trở về có gặp phải người thân của nguyên thân hay không?

Linh hồn bên trong lớp vỏ bọc này của nàng đã thay đổi, nếu thật sự bị phát hiện thì sẽ không có kết cục tốt đẹp, chi bằng cứ lang thang ở bên ngoài còn hơn.

Cho nên: "Ngươi cứ nói là có đồng ý hay không đi."

Cẩu yêu làm gì còn lựa chọn nào khác? Có thể sống sót đã là ngoài dự liệu của hắn ta rồi.

Hắn ta đỏ hoe vành mắt gật đầu, nuốt viên đan dược trong lòng bàn tay xuống, biết co biết duỗi mà nói: "Đa tạ đại vương không giết."

Hồng Liễu hài lòng mỉm cười: "Như vậy mới đúng chứ."

Cẩu yêu nhìn nụ cười của nàng, mặt đỏ bừng lên.

Hồ yêu quả không hổ danh là hồ yêu.

Mái tóc trắng như mực, làn da tựa như mỡ đông tỏa hương thơm ngát, vòng eo thon gọn có thể ôm trọn trong một vòng tay, đôi gò bồng đảo tựa như tuyết đọng thành đỉnh núi.

Một đôi mắt hồ ly khi cười lên thì rực rỡ muôn phần, bảy chiếc đuôi vô thức phe phẩy, đuôi cáo trắng như tuyết quyện vào mái tóc, chiếc áo tím lỏng lẻo khoác trên người, làn da trắng nõn ẩn hiện, trong vẻ yêu kiều quyến rũ lại xen lẫn vài phần ngây thơ và trong sáng khó tả.

"Ngươi không sao chứ?" Hồng Liễu đột nhiên ghé sát lại: "Sao ngươi lại chảy máu mũi thế này?"

Cẩu yêu lập tức ngẩng đầu lên, vừa ôm mũi định nói chuyện thì toàn thân lại bắt đầu run rẩy.

Hắn ta đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào Hồng Liễu giận dữ nói: "Đan dược có độc!"

Hồng Liễu trừng lớn mắt nhìn Cẩu yêu thất khiếu chảy máu ngã xuống, vội vàng ném cái bình đựng đan dược đi.

Trời đất ơi, lại là thuốc độc, lúc mới xuyên đến đây nàng suýt nữa đã ăn nó như thuốc chữa thương rồi, may mà chưa ăn!

Nhị đương gia mà nàng vừa mới tìm được sẽ không cứ thế mà chết chứ?

Hắn ta không thể chết được, mặc dù trong giới Tu Chân, yêu tộc tranh giành địa bàn giết chóc là chuyện rất bình thường, nhưng dù sao nàng cũng là một yêu tộc mới di dân đến, vẫn còn xem trọng sinh tử.

Nàng quả thực không dám nghĩ đến việc phải gánh trên mình một mạng người, à không, là một mạng chó.

Nhưng may mắn là hữu kinh vô hiểm, Cẩu yêu không chết, sau ba ngày được nàng chăm sóc tận tình cuối cùng cũng đã tỉnh lại, lại là một hảo hán.

Hắn ta thậm chí còn cảm thấy linh lực trong cơ thể còn dồi dào hơn cả trước khi "trúng độc", hiểu ra là mình đã hiểu lầm Hồng Liễu, liền ngượng ngùng xin lỗi nàng.

Hồng Liễu ngoài mặt không nói gì, ra vẻ như đã liệu sự như thần, nhưng sau lưng lại chạy đến nơi Cẩu yêu "trúng độc" để mò mẫm trong bóng tối tìm lại cái bình đan dược mà mình đã ném đi.

"Rốt cuộc là ném đi đâu rồi nhỉ?"

Sơ suất quá rồi, không ngờ lại là thứ tốt.

Ăn một lần thiệt, khôn ra một chút, lần sau gặp phải chuyện như thế này nhất định phải đợi thêm mấy ngày nữa rồi mới ném, biết đâu lại lật ngược được tình thế.

Hồng Liễu bò qua bò lại trong bụi linh thực (thực vật có linh khí), người dính đầy bùn đất mà vẫn không tìm thấy bình đan dược, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Nàng đứng dậy chạy nhanh vào sâu hơn để tìm, thầm nghĩ có phải đã bị tiểu yêu nào đó nhặt mất rồi không, nếu tìm thấy nhanh thì có lẽ vẫn còn lại vài viên.

Nàng chạy rất vội, không để ý dưới chân, đột nhiên bị vấp một cái, cả người ngã nhào về phía trước.

May mà Hồng Liễu bây giờ không phải là người, có tu vi, nếu không thì thật sự đã ngã sấp mặt rồi.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng đã kịp thời dùng linh lực đỡ lấy mình, bảy chiếc đuôi cũng phát huy tác dụng chống đỡ, vững vàng dừng lại giữa không trung.

Nàng đứng thẳng người vỗ vỗ ngực, vừa cúi đầu xuống, liền nhìn thấy thủ phạm suýt nữa đã khiến mình ngã nhào.

Giữa đám linh thực xanh biếc có một thân hình thon dài đang nằm sấp ở đó, mái tóc đen rất dài, gần như đã chạm đến đầu gối, rối tung xõa sau lưng, quyện vào chiếc áo trắng nhuốm máu, chiếc áo trắng đó đã rách nát tả tơi, gần như không thể che thân, không khó để nhận ra đó là một nam tử.

...

Lại còn có thu hoạch bất ngờ nữa chứ.

Là nam nhân ư?

Ánh mắt nàng dừng lại ở phía dưới phần eo hơi để trần của đối phương, Hồng Liễu ngay lập tức quay đầu đi.

Thật là cong vút, không chắc lắm, phải nhìn lại một lần nữa.

Nàng mặt đỏ tai hồng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nơi đó của người ta một lúc lâu, nàng không có văn hóa, nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được hai câu – eo thật thon, mông thật cong.

Chỉ cần nhìn vóc dáng này, thì nhan sắc cũng chẳng thể nào kém cạnh được.

Thế nhưng tiểu thuyết và phim truyền hình đều dạy chúng ta rằng, nam nhân ven đường không thể tùy tiện nhặt về, nhẹ thì như Phó XX, nặng thì như Lý XX.

Hồng Liễu ngồi xổm bên cạnh người này nghiên cứu một hồi lâu, mấy lần đưa tay ra định lật người hắn lại, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Đi thôi đi thôi, lỡ như thật sự là âm mưu gì đó thì tiêu đời.

Vừa mới xuyên không đến đã chết, nếu như còn không thể trở về thế giới của mình thì thật là quá lỗ rồi.

Hồng Liễu quay người rời đi, vô cùng dứt khoát, nhưng chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng động nhỏ phía sau.

Bàn tay của người vừa rồi còn không một chút hơi thở lại khẽ cử động.

Hồng Liễu thân là một hồ ly tinh có chút cảnh giới, nên đã nghe thấy tiếng động nhỏ này một cách rõ ràng.

Nàng dừng bước, cắn cắn môi.

Haizz.

Thật là phiền phức.

Đối với một người mà bên trong vẫn còn là trái tim của con người như nàng, thấy chết mà không cứu có chút khó khăn.

Bây giờ đối phương rõ ràng vẫn còn một hơi thở, nếu như thật sự vì nàng thấy chết không cứu mà chết đi...

Nàng cắn răng quay trở lại, nàng chỉ nhìn một cái, truyền cho hắn một chút linh lực, còn lại thì phải xem vào số mệnh của chính hắn.

Hồng Liễu chạy trở lại, hai tay đặt lên vai nam tử, tránh những nơi bị thương nặng của hắn, nhẹ nhàng lật người hắn lại.

Chỉ nhìn sau lưng thôi, vết thương của hắn đã đủ nặng rồi, ai ngờ lật lại còn kinh hãi hơn.

Chiếc áo trắng của hắn đã không còn nhìn ra được chất liệu ban đầu, trên ngực có những vết thương sâu đến tận xương, giống như bị thứ gì đó dùng móng vuốt sắc nhọn khoét một lỗ máu, máu tươi chảy khắp toàn thân.

Trên cơ bụng của hắn cũng có không ít vết thương, nàng không có kinh nghiệm, không phân biệt được đó là vết thương do dao hay do kiếm, tóm lại đều là trọng thương, gần như không có một miếng thịt nào lành lặn, có thể chống đỡ đến bây giờ mà không chết thật sự là mạng lớn.

Hồng Liễu kiểm tra xong vết thương mới nhìn đến khuôn mặt của đối phương, trong lòng thầm nghĩ, người này dường như không có chút linh lực nào? Chẳng lẽ là một phàm nhân vô tình đi lạc vào đây, cho nên mới bị thương khắp người như vậy? Xem ra thì cũng không có gì uy hiếp, lại còn có chút đáng thương.

Nghĩ đến đây, ánh mắt vừa hay dừng lại trên khuôn mặt của đối phương, chỉ một cái nhìn này, Hồng Liễu đã ngây người.

Đây là một khuôn mặt đẹp đến mức vượt xa nhận thức của nàng về con người.

Bây giờ là đêm khuya, màn đêm đen kịt treo một vầng trăng sáng, những vì sao lấp lánh.

Hắn nằm ở đó, tắm mình trong ánh trăng, làn da mỏng manh như sứ tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Hắn đang nhắm mắt, nhưng hàng mi vừa rậm vừa dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn căng mọng, cho dù bị thương nặng cũng không hề tái nhợt, mà còn đọng lại chút ánh nước, ừm... trông có vẻ rất dễ hôn.

Hồng Liễu bất giác cúi người xuống, sau khi khoảng cách được kéo gần lại, nàng còn có thể ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người hắn ngoài mùi máu tanh.

Nàng khẽ hít hít, đang định đưa tay qua, thì đã thấy hắn mở mắt.

Màn đêm đen kịt dường như sáng lên vì hắn mở mắt, hắn rõ ràng bị thương nặng, không có chút linh lực nào, đối với nàng không hề có một chút uy hiếp nào, nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt của hắn, nàng đã cảm nhận được trong đôi mắt lấp lánh như sao đêm, trong trẻo như ngọc lạnh kia, ẩn chứa một sự khinh thường nhàn nhạt, một sự lạnh lùng cao quý.

Bốn mắt nhìn nhau, Hồng Liễu vô thức hiện ra dáng vẻ bán yêu – yêu tộc khi cảm xúc quá kích động sẽ như vậy.

Đôi tai hồ ly mềm mại, bảy chiếc đuôi cáo trắng như tuyết lộn xộn múa may, đôi mắt hồ ly thon dài quyến rũ, chiếc áo tím mỏng manh gần như có thể coi là phóng đãng, thế nhưng ánh mắt nhìn qua lại vừa kinh diễm vừa ngây ngô, mái tóc trắng rủ xuống bên vai vì góc độ cúi người mà rơi trên mặt hắn, trên dải ngân hà không một gợn sóng của nam nhân vẽ nên từng gợn sóng lăn tăn.

Hắn chậm rãi cử động, bàn tay nhuốm máu giơ lên, ngón tay trắng như ngọc điểm một cái vào giữa trán nàng, đẩy khuôn mặt nàng ra xa một chút, sau đó vô lực rơi xuống.

Hồng Liễu đỏ bừng mặt, vốn đang lùi lại, thấy tay hắn rơi xuống, vội vàng nắm lấy.

Nam nhân nghiêng mắt nhìn qua, trong đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo trong veo phản chiếu hình ảnh đôi tai nàng run rẩy, vừa bối rối lại vừa tha thiết.

Hồng Liễu cũng qua đôi mắt của hắn mà nhìn thấy được dáng vẻ của mình.

Cứu mạng, chỉ mải mê ngắm trai đẹp, đuôi hồ ly lộ ra lúc nào cũng không biết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play