Biển xanh thẳm tựa như một bức tranh không có điểm kết, cuộn tròn trong ánh sáng lập lòe, nơi vô số sinh vật ngũ sắc sặc sỡ không ngừng tuần tra trong thế giới thần bí ấy.

Trong mắt Sở Mộ, biển cả chẳng khác gì một người mẹ — dịu dàng, bao la và độ lượng.

Thế nhưng theo thời gian, với sự tàn phá của ô nhiễm và dịch bệnh lan tràn, làn nước biển đã không còn giữ được vẻ trong trẻo thuở ban đầu. Trong làn nước ấy trôi nổi đầy xác các loài sinh vật biển, thậm chí Sở Mộ còn trông thấy không ít sinh vật đột biến với hình thù kỳ dị, quái gở.

Biển cả, sau khi phải hứng chịu ô nhiễm nghiêm trọng, khiến cho hàng vạn sinh vật biển bị biến dị thành những hình dạng đáng sợ. Môi trường trên biển trở nên vô cùng khắc nghiệt, bão tố và sóng thần có thể ập đến bất cứ lúc nào, đủ sức nhấn chìm cả một con tàu đánh cá khổng lồ.

Sở Mộ khi bơi qua vùng biển này, thậm chí còn nhìn thấy không ít tàu cá đắm cùng vô số hài cốt trắng xóa nằm lặng dưới đáy biển.

Cậu không thể ở lại nơi hải vực ô nhiễm này thêm lâu hơn nữa.

Sở Mộ cố gắng bơi về phía một vùng nước sạch hơn, đầu óc choáng váng, vừa bơi vừa tìm lối đi dẫn về thế giới nhân ngư.

Tóc cậu dài màu vàng kim như rong biển, dưới ánh nắng chiếu qua làn nước trông như phát sáng, đuôi cá linh hoạt lướt nhẹ, uyển chuyển bơi lội giữa lòng biển.

Dựa theo ký ức ngày xưa, cuối cùng cậu cũng tìm lại được vùng biển thần bí dẫn tới thế giới nhân ngư.

Thế giới nhân ngư vẫn chưa bị ô nhiễm. Ánh nắng mặt trời xuyên qua mặt nước tựa như kính lúp, chiếu lên lớp cát mịn óng ánh, tạo nên từng vệt sáng loang lổ. Rừng san hô mọc san sát, giống như khu rừng ngầm dưới đáy đại dương, lấp lánh trong ánh sáng mong manh của biển sâu.

Những nhân ngư xinh đẹp sinh sống giữa vỏ sò được điểm xuyết bằng vô số hạt ngọc trai. Họ sống thành từng nhóm nhỏ, nhàn nhã tận hưởng cuộc sống riêng mình.

Nơi đây hoàn toàn khác biệt với vùng biển bên ngoài — như thể là một thế giới cổ tích được ngăn cách khỏi thế giới thật.

Ngay cả Sở Mộ, người từng sống ở đây, khi trở lại cũng không khỏi tự hỏi: phải chăng mình đang sống trong một câu chuyện cổ tích thật sự?

Nhà của Sở Mộ là một chiếc vỏ sò lớn màu trắng. Cậu bơi vào bên trong, cúi xuống lục lọi chiếc rương cũ kỹ, đến khi những viên đá quý và khoáng thạch rực rỡ lăn ra từ bên trong, lúc ấy cậu mới nở nụ cười yên tâm.

Bảo vật thì không thể quên.

Có thể vì thiết lập thân phận trong phó bản, hoặc cũng có thể là do tính cách, Sở Mộ đặc biệt yêu thích việc thu thập đá quý lấp lánh.

Cậu dùng rong biển quấn kỹ những món bảo bối, rồi đeo lên vai một cách hài lòng.

Sở Mộ bơi ra khỏi nhà, ngẩng đầu mỉm cười chào những người bạn nhân ngư thân thiện xung quanh. Đôi mắt cậu trong vắt như đá quý, tỏa sáng rạng rỡ. Một con cá béo nhỏ bơi tới đầy ân cần, nhai nát thảo dược biển và đắp nhẹ lên miệng vết thương của cậu.

Tộc trưởng nhân ngư từng nói với cậu rằng: nhân ngư là đứa con cưng của đại dương, là biểu tượng của vẻ đẹp và hạnh phúc, vì thế các sinh vật dưới biển đều rất yêu mến nhân ngư.

Sở Mộ nhẹ nhàng vuốt ve chú cá béo đáng yêu, trong lòng thầm hy vọng mình thật sự có thể mang lại phúc lành cho nó, như lời tộc trưởng từng nói.

Cậu tiếp tục bơi về phía sâu trong thế giới nhân ngư.

Cuối cùng, cậu đến trước căn chòi của vu sư. Trước mặt căn chòi là một vách đá cao chừng hai đến ba mét, xung quanh không ngừng tỏa ra làn sương tím dày đặc.

Cậu vẫn còn nhớ câu chuyện cổ tích mình từng đọc: nếu nhân ngư muốn đến thế giới loài người, nhất định phải trả một cái giá không hề nhỏ.

【 Kích hoạt bản đồ nhiệm vụ chính (0/1) 】

【 Yêu cầu kích hoạt: Lấy chìa khóa của đại dương" 】

Sở Mộ cõng theo túi bảo vật, bơi vào căn chòi âm u ấy. Cậu có chút căng thẳng, sợ hãi liếc mắt nhìn khắp xung quanh.

“Sao cháu lại đến nữa sao?” Phù thủy đội một chiếc mũ khổng lồ, mái tóc như cỏ khô rối bời. Giọng nói ông nghẹn ngào, ngữ khí tuy chậm rãi nhưng ẩn chứa vẻ khó chịu mơ hồ.

“Cháu… muốn đến xin chú một chiếc chìa khóa.”

Sở Mộ cúi đầu, từ trong chiếc túi nhỏ của mình lựa chọn kỹ càng, cuối cùng lấy ra một viên đá quý màu vàng kim, luyến tiếc đặt lên bàn của vu sư.

“Còn chiếc chìa khóa chú đã đưa cho cháu trước đó đâu?”

Đôi mắt phù thủy đầy nếp nhăn, giọng nói âm u chất vấn, “Cháu đánh mất rồi à?”

Phù thủy nghiêm giọng nói:

“Chiếc chìa khóa đó là bảo vật của Thần Biển. Chú chỉ cho cháu mượn tạm. Cháu phải có trách nhiệm trả lại.”

Sở Mộ cúi gằm mặt, trong lòng đầy hổ thẹn. Chiếc chìa khóa ấy đã sớm chìm xuống đáy biển vào lúc cậu cứu Tần Trầm, không rõ tung tích.

Biển cả rộng lớn như vậy, làm sao cậu có thể tìm lại được chiếc chìa khóa ấy?

“Không có...”

Hai bên mang cá của Sở Mộ khẽ co rút lại đầy lo lắng, giọng cậu mềm nhũn:

" Chú phù thủy, chiếc chìa khóa đó không cẩn thận bị con để lại ở thế giới loài người. Chú có thể cho con mượn một lần nữa được không? Lần sau con trở về nhất định sẽ trả lại cùng với chiếc cũ.”

Sở Mộ vốn đã có vẻ ngoan ngoãn, nay lại lấy thêm một viên đá quý màu lam từ trong túi ra, đặt cạnh viên màu vàng kim.

Cậu đau lòng vô cùng, đôi mắt trong sáng lấp lánh nước long lanh, trông thật đáng thương khi nhìn phù thủy.

“…Thôi được.”

Phù thủy vốn mềm lòng, không chịu nổi kiểu năn nỉ như vậy. Ông nhận lấy hai viên đá quý, rồi từ trong chiếc hộp ô vuông rút ra một chiếc vỏ sò có hình trăng rằm, mặt ngoài khắc đầy những hoa văn phức tạp.

“Cảm ơn chú phù thủy!”

Sở Mộ hân hoan nhận lấy “Chìa khóa của đại dương”, lòng tràn đầy vui mừng.

Cậu sợ mình lại đánh mất nó nên lập tức xỏ thành một sợi dây đeo cổ, đeo lên cổ mình. Ngay khi ngón tay Sở Mộ chạm vào chìa khóa của đại dương, nó lập tức phát ra một luồng ánh sáng màu lam nhạt lấp lánh.

Sáng lấp lánh — Sở Mộ rất thích.

【Bản đồ chính được kích hoạt thành công!】

【Mời người chơi Sở Mộ nhận “Thân phận tạm thời”, một lần nữa tiến vào thế giới loài người.】

Âm thanh của hệ thống 121 lại vang lên:

【Ký chủ, lần này tái khởi động trò chơi, nguyên thân của ngài sẽ được giữ nguyên. Trên nền tảng đó, hệ thống sẽ tạm thời thêm cho ngài một thân phận mới.】

Sở Mộ ngẩn người, lập tức mở giao diện hậu trường của trò chơi để xem xét công cụ hiện có. Quả thật đã xuất hiện thêm một thẻ thân phận mới.

Trên thẻ thân phận ghi: một nhân viên cứu hộ vừa tròn 22 tuổi, tên là Trần Tiểu Mộ. Cái tên này cũng có chữ “Mộ” giống với tên thật của cậu. Nửa giờ trước, Trần Tiểu Mộ đã chết đuối, thi thể bị các sinh vật biển dị biến cắn xé, chỉ còn lại bộ xương vùi sâu dưới đáy biển.

Điều Sở Mộ cần làm tiếp theo chính là mượn thân phận của người này để trở lại đất liền. Có được tấm thẻ này cũng giống như khoác lên mình một chiếc áo choàng tạm thời.

Khi lên bờ, gương mặt cậu sẽ tạm thời biến thành gương mặt của Trần Tiểu Mộ. Tuy nhiên, hiệu quả này chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian giới hạn — vì nguyên bản cậu vẫn là một nhân ngư, nên cần phải bổ sung nước kịp thời.

Sở Mộ bơi theo đàn cá xuyên qua một vùng hải vực sâu thẳm không nhìn thấy đáy. Cuối dòng cá rực rỡ, cậu dừng lại.

Trước mắt cậu là một cơn hải triều xoáy khổng lồ đang hình thành.

Chính nơi này là “Cánh Cửa Đại Dương”, đường hầm bí mật nối giữa thế giới nhân ngư và thế giới loài người.

Sở Mộ hạ quyết tâm.

Ừm.

Chú cá dũng cảm, bắt đầu lang bạt đến thế giới loài người.

Cậu ôm chặt túi nhỏ của mình, bơi ngược theo dòng hải triều, lao vào vòng xoáy màu xanh lam khổng lồ kia.

Tiếng nước cuộn xiết vang lên bên tai, Sở Mộ theo bản năng nhắm chặt mắt lại, để mặc thân mình bị cuốn trôi qua dòng nước lạnh buốt.

Chiếc “Chìa khóa Đại Dương” đeo trên cổ tỏa ra một luồng ánh sáng màu lam rực rỡ, và ngay sau đó, dẫn đường cho Sở Mộ rơi vào một không gian hoàn toàn xa lạ.

“Phốc!”

Sở Mộ ngoi đầu lên khỏi mặt biển, ho sặc sụa vì nuốt phải nước. Đôi môi mỏng phơn phớt đỏ như cánh hoa, ướt át lấp lánh, khóe mắt cũng hoe hoe hồng như vừa khóc, khiến cậu trông đáng thương vô cùng.

【Đinh! Phát sóng trực tiếp và bình luận đã được tự động bật lên~】

【Thời lượng phát sóng trực tiếp mặc định: 60 phút.】

Chức năng live stream tồn tại để người chơi có thể quy đổi tiền vàng, dùng mua thuốc men, đạo cụ hoặc vật phẩm hỗ trợ khác. Ở lần chơi trước, lý do Sở Mộ — dù nhận nhầm vai chính — vẫn có thể trụ được đến tận cửa ải cuối cùng của phó bản, phần lớn là nhờ sự thưởng tiền từ fan trong phòng live stream.

Thực lực thì không đủ, nhưng chính nhờ “tiền vàng ” đã gắng gượng được tới cuối cùng.

Nghĩ đến đây, bản thân Sở Mộ cũng cảm thấy... có hơi ngượng.

 

---

【Chào vợ!】

【Vợ lại về tới phó bản đầu tiên rồi kìa!】

【Oa a a! Chẳng lẽ đây là bản cập nhật phòng tối 2.0 sao?】

(Tích lũy: 106 người dùng đã ném cho bạn tổng cộng 12.333 tiền vàng)

【Chẳng lẽ đây là người chơi truyền thuyết nhận sai vai chính mà vẫn sống sót đến cửa ải cuối cùng?】

【Trả lời bạn trên lầu: Chính là cậu ta đấy! Không chỉ vậy, nhan sắc của cậu ta còn cực kỳ xuất sắc, đáng yêu vô cùng, được Boss biến thái yêu thích đến mức thu nạp về làm “vợ”…】

【Vợ ơi!! Vợ ơiii!!】

(Tích lũy: 233 người dùng ném mạnh cho bạn tổng cộng 36.666 tiền vàng)

【Không sai! Người chơi này tôi thích cực kỳ! Quả thật là một huyền thoại — toàn nhận nhầm vai chính, nhưng mỗi lần đều bị nhóm Boss đuổi theo cầu yêu đương điên cuồng!】

【Ha ha ha ha ha ha ha, quá trâu bò!】

【Cảm ơn, tôi sẽ chú ý kỹ hơn lần sau】

【Ngồi chờ xem cậu ta bị ứ ừ】

……

Nói cái gì vậy chứ.

Đây toàn là mấy câu nói linh tinh gì đâu.

Dòng bình luận hả hê, vui sướng khi thấy người khác gặp nạn khiến Sở Mộ có phần bị chạm vào nỗi đau. Cậu lập tức chuyển chế độ hiển thị màn hình của mình sang chế độ chỉ hiển thị giao diện chính, tắt hết làn đạn.

Mặc dù là nhân ngư, nhưng may mắn thay, cậu có thể tự mình biến đuôi cá thành hai chân.

Cậu mở kho công cụ, chọn một bộ quần áo lao động màu vàng trông khá bình thường. Sau đó, cậu sử dụng tính năng thay đổi hình thức — chọn mục "biến đuôi cá thành hai chân". Chỉ trong chớp mắt, chiếc đuôi cá màu lam đã biến thành đôi chân trắng nõn, quần áo cũng tự động mặc lên người.

Ngay sau đó, cậu kích hoạt tấm thẻ thân phận tạm thời. Gương mặt cậu lập tức biến thành khuôn mặt của Trần Tiểu Mộ.

Có được thân phận mới, lần này Sở Mộ tràn đầy tự tin.

Vừa định bơi vào bờ để đi tìm Lâm Tụng Hàn, thì ngay giây tiếp theo, cơ thể cậu đột nhiên chìm xuống —— “Ùm!” — và sặc thêm một ngụm nước nữa.

Lúc này Sở Mộ mới nhớ ra... cậu còn chưa từng học bơi!

A a a chết mất!

Cậu vung tay loạn xạ trên mặt nước, trước mắt là một vùng biển rộng mênh mông vô tận. Nước biển khiến cậu sặc đến choáng váng, mắt hoa đầy sao.

Sở Mộ sắp chết đuối rồi!

Cậu vừa định dùng ý thức gọi 121 để nhờ hệ thống giúp mình chuyển lại thành hình dạng nhân ngư thì — phía sau bỗng vang lên một tiếng gầm rú vừa ầm ầm vừa dồn dập, khiến cả mặt biển gợn sóng dữ dội.

!

Doạ chết cá luôn rồi!

Sở Mộ toàn thân run rẩy, khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Vừa xoay người lại, cậu liền thấy một cái phao cứu sinh màu vàng từ trên không trung ném xuống ngay trước mặt mình, một bóng đen khổng lồ từ trên cao phủ trùm cả thân người cậu.

Sở Mộ vội vàng ôm chặt lấy phao cứu sinh — cậu phải phối hợp với cốt truyện thân phận mới cho tròn vai!

Trần Tiểu Mộ là do chết đuối mà bỏ mạng, nên thiết lập thân phận của nhân vật này vốn không biết bơi. Muốn hợp lý thì phải được tàu đánh cá cứu vớt rồi mới lên bờ.

Vì vậy, Sở Mộ liền hướng về phía đám người trên chiếc tàu khổng lồ mà giơ tay hét lớn:

“Cứu mạng a… cứu mạng với!”

Dây thừng nối với phao cứu sinh được những người trên tàu chậm rãi kéo về. Họ đều mặc đồng phục màu đen giống hệt nhau. Tuy Sở Mộ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Có lẽ vì là cá sống nơi biển cả, trong lòng cậu luôn có một cảm giác lưu luyến khó dứt với đại dương. Yêu ai yêu cả đường đi, đối với mọi thứ thuộc về biển cả, cậu luôn sinh ra cảm giác thân thuộc một cách bản năng. Ngay cả chiếc tàu khổng lồ trước mặt, cũng khiến cậu cảm thấy thân thiết lạ thường.

Sở Mộ còn chưa kịp cảm khái thêm vài câu thì đã bị nhóm người mặc đồ đen cách đó không xa hợp lực kéo nhanh về phía con tàu, nước biển bắn tung tóe lên đầy mặt cậu.

Sở Mộ nhất thời không nhìn rõ gì cả, chỉ biết lắc lắc đầu, phun nước biển trong miệng ra, rồi đưa tay quệt mấy giọt nước đang chảy xuống mặt. Đến lúc đó cậu mới thấy rõ những người "tốt bụng" đang vươn tay về phía mình cứu giúp…

Nhưng khi ánh mắt cậu bắt gặp thân ảnh cao lớn đứng giữa đám người kia, cả khuôn mặt Sở Mộ bỗng trắng bệch!

Cậu lập tức vứt phao cứu sinh, ném luôn cả ý định được cứu, quay người lại liều mạng bơi về hướng ngược lại!

“Không cần cứu! Không cần cứu đâu!” — Sở Mộ hoảng loạn vùng vẫy trong làn nước, hét to, “Tôi... tôi biết bơi mà!”

Chết tôi rồi.

Cảm giác thân thiết cái gì chứ…

Giờ thì nhìn kỹ, sao lại quen mắt đến thế!

Con tàu này với cậu mà nói thân thuộc tới mức không thể thân hơn được nữa — trước kia cậu từng ở phòng Tổng thống tầng cao nhất của con tàu này!

Khi đó, Tần Trầm cứ như phát điên, không biết mệt mỏi mà không ngừng bày tỏ tình yêu với cậu.

Sở Mộ lập tức giống như gặp quỷ, hoảng loạn không thôi!

Hệ thống 121 cuống quýt đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng nhắc nhở:

【Ký chủ! Ký chủ, ngài bình tĩnh một chút! Ngài hiện tại đã có thân phận mới rồi! Ngài không còn là Sở Mộ nữa, ngài bây giờ là Trần Tiểu Mộ! Bình tĩnh! Bình tĩnh lại nào!】

Sở Mộ nghe vậy mới miễn cưỡng ổn định lại đôi chút, nhưng nhìn cái tàu đó... thật sự không muốn lên một chút nào.

Cậu nghiến răng hỏi:

“121, tôi có thể mua tạm thời một cái thẻ dịch chuyển tức thời được không? Tôi muốn vòng ra cảng khác lên bờ, không cần đi con đường chết kia nữa!”

Tất cả đều là vì có các fan sủng ái vô điều kiện, nên Sở Mộ xưa nay vẫn luôn vung tay quá trán, tiêu xài không tiếc, bây giờ chỉ muốn dùng đạo cụ để nhanh chóng giải quyết vấn đề.

【Không được đâu, ngài đang ở trong trạng thái sử dụng thân phận tạm thời, phải tuân theo hướng đi phát triển của cốt truyện.】

Ý của 121 là: nếu nhân vật nào đó bỗng dưng biến mất không lý do, thì thiết lập của thế giới sẽ không còn hợp lý nữa, dễ dẫn đến lỗi cốt truyện.

Tần Trầm đứng trên boong tàu, hất văng người trợ lý đang lượn tới lượn lui bên cạnh, cầm kính viễn vọng nhìn về phía người đang sắp chết đuối trên mặt biển.

“Biến đi.”

Khi nhìn thấy gương mặt xa lạ mà bình thường kia, ánh mắt Tần Trầm bỗng trầm xuống, cảm xúc trong lòng cũng chìm lặng theo. Trong đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia thất vọng và cô đơn.

“Cậu ta không chịu lên thuyền đúng không?”

Tần Trầm đưa kính viễn vọng cho Lý bí thư bên cạnh rồi xoay người đi vào khoang thuyền, lạnh nhạt ra lệnh:

“Dùng lưới đánh cá kéo cậu ta lên là được.”

Sở Mộ thật sự không ngờ, cho dù bây giờ cậu không còn là người cá nữa, vậy mà vẫn bị người ta dùng cách thô lỗ như thế để bắt lên thuyền.

Huống hồ…

Cá thì chẳng lẽ không có tôn nghiêm sao?!

Sở Mộ cụp đầu, ngồi rũ rượi trên lưới đánh cá, xấu hổ đến mức không dám ngẩng lên. Nước biển vẫn nhỏ giọt trên tóc, cậu đưa tay hất nước đi, rồi theo bản năng giấu kỹ cái bọc nhỏ vào trong quần áo của mình.

Hỏng rồi.

Cậu quên chưa đưa số đá quý của mình vào không gian trong hệ thống.

Sở Mộ lúc này cũng chẳng kịp lo nghĩ gì nhiều — trước mắt cậu đang bị một kẻ có ánh mắt độc ác, sắc lạnh như rắn độc, hung tợn nhìn chằm chằm.

Lần này… xem như là cuộc gặp mặt đầu tiên giữa cậu và Tần Trầm.

Tần Trầm ngồi xổm xuống trước mặt Sở Mộ, không có nhiều biểu cảm, ánh mắt sâu thẳm, đuôi mắt xếch khiến người ta cảm thấy vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm. Trong đáy mắt còn vương một tia u tối, âm trầm.

Xem ra… tên điên này mấy ngày nay không được ngủ ngon.

Tần Trầm từ đầu đến chân quan sát kỹ Sở Mộ, khiến da đầu cậu căng cứng, không dám ngẩng đầu lên đối diện hắn.

Hắn dùng cây gậy bóng chày chạm vào cằm Sở Mộ, chậm rãi nâng đầu cậu lên:

“Cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện ở vùng biển này?”

Ngay lập tức, Sở Mộ báo tên mình, tên công ty, và lý do chết đuối.

Thu ký Lý phía sau Tần Trầm vừa nghe xong liền nhanh chóng lấy ra thiết bị tìm kiếm hiệu suất cao, tra cứu thông tin thân phận của Sở Mộ.

Tần Trầm nhận lấy thiết bị, cẩn thận đối chiếu với gương mặt Sở Mộ.

Tim Sở Mộ như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Sau khi xác minh hai lần, thông tin trên thiết bị trùng khớp hoàn toàn với gương mặt trước mắt, không hề có một chút sai lệch.

Tần Trầm thở ra một hơi lạnh lẽo, ném mạnh thiết bị xuống đất làm nó vỡ nát, rồi đứng dậy lạnh lùng ra lệnh:

“Tiếp tục lục soát. Mở phạm vi hệ thống Sonar lên mức tối đa.”

“Dạ!”

Sở Mộ thở phào nhẹ nhõm. Thấy Tần Trầm xoay người đi, cậu cũng vội vàng chống tay ngồi dậy, run rẩy phủi lớp nước còn bám trên người.

“…Ừm thì, cảm ơn nha.”

Sở Mộ cúi đầu, cẩn thận chỉnh lại tay áo ướt sũng:

“Chờ đến bến tàu phía trước thì… thả tôi xuống là được rồi.”

Sở Mộ còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy Tần Trầm — chẳng rõ từ lúc nào — ngồi xổm ngay bên cạnh tấm lưới đánh cá mà cậu vừa ngồi.

Hắn đưa tay nhặt lên một mảnh vảy cá phát ra ánh sáng lam nhạt lấp lánh.

Tần Trầm nhìn chăm chú vào mảnh vảy đẹp đến kỳ lạ ấy, nhẹ nhàng đặt nó dưới ánh mặt trời mà quan sát cẩn thận.

Trong đáy mắt hắn ánh lên một tia hưng phấn không thể che giấu, khóe môi cong lên, để lộ hàm răng trắng đều.

Trông hắn lúc đó chẳng khác gì một kẻ sắp chết khát bỗng bắt được một tia hy vọng sống còn.

Tần Trầm chăm chú nhìn mảnh vảy ấy, rồi cúi đầu bật cười khe khẽ, lòng bàn tay khẽ vuốt ve mặt vảy đầy mê luyến.

Mảnh vảy phát sáng lấp lánh, màu sắc mộng ảo như trong truyện cổ tích.

Cảm giác chân thực từ đầu ngón tay nhắc nhở hắn — đây không phải là mơ.

Tiếng cười của Tần Trầm như mũi kim đâm thẳng vào tim Sở Mộ, khiến cậu sững người tại chỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Kiếp làm cá đời này coi như tiêu rồi.

Tần Trầm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cậu hỏi:

“Cái này là gì?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play