Thôi Thúy Thúy thử nhích chân ra, nhưng con mèo con lập tức dính lấy cô, kêu “meo meo” bằng giọng nhỏ xíu mềm oặt. Vẻ đáng thương và dễ thương của nó đúng là chạm đến trái tim người nhìn.
“Mèo hoang à?” Hoàng Mễ nhìn bộ lông xơ xác, rối bù của con mèo, nhíu mày hỏi.
“Ừ.”
hôi Thúy Thúy đưa chiếc bánh củ cải trong tay cho Hoàng Mễ cầm, rồi ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng nó.
Con mèo nhỏ trông không khỏe lắm. Ngoài bộ lông rối, Thôi Thúy Thúy còn thấy cả những vết máu đã khô lại. Phần bụng dưới có một mảng bị cạo sạch lông, để lộ làn da đỏ hỏn như đang lên da non. Dù vậy, đôi mắt của nó vẫn còn sáng và có thần.
“Mèo hoang trong thành phố chẳng sống được bao lâu, nhất là mấy con mèo con như này.” Hoàng Mễ cũng thấy vết thương, lắc đầu nói đầy cảm thông.
“Trời thế này mà không có nước uống thì chắc nó khát lắm.”
Nói xong, cô chạy tới cửa hàng tiện lợi gần đó mua một chai nước khoáng. Trở lại, cô mở nắp chai, rót ít nước vào nắp rồi đưa cho con mèo uống. Nhưng con mèo chẳng thèm đoái hoài gì đến cô.
“Không khát à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play